Chương 2: Cô không cần phải nhìn tôi như vậy

Ta mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cô gái không biết xấu hổ còn đang ở trên lưng mình, cô gái này vẫn tự nhiên làm như không có gì, tựa đầu lên lưng ta, cười híp mắt dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi, trong con ngươi là vô hạn ngấn nước nhu tình. Nhìn thêm chút nữa thì xuân tâm tôi lại nhộn nhạo, phản ứng sinh lý của một cô gái bình thường, không tự chủ được, cả người cứ run lên, tiếc là đến cả phạm vi cũng không thể khống chế được, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, cô gái đang trên lưng tôi, từ trên té xuống.

"Ai ui, cô gái à, cô không sao chứ …"

Mẹ ta nhanh như bay không biết từ đâu chui ra, liền đẩy ta một đầu đầy mồ hôi ra chỗ khác đưa tay kéo cô gái kia dậy. Ta cắn môi giận dữ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy biểu tình của cô gái kia thì cười ra cả tiếng.

Cô gái này mới vừa rồi còn ở trên lưng ta dùng đôi mắt quyến rũ làm loạn giờ lại nằm chật vật trên đất, hai mắt phiếm hồng nhìn mẹ ta, khuôn mặt đầy đáng thương, bởi vì da thịt trên người cô trắng hơn người thường hài hòa cùng ánh mắt phiếm hồng, cảm giác nhìn qua giống như tiểu bạch thỏ.

"Ngao…"

Đau! Ta che đầu căm tức nhìn mẹ.

"Sao hả? Ta đánh đó sao hả?"

"Ngươi làm chân người ta bị thương, còn ném người ta xuống đất, ngươi đúng là con người không có lương tâm!"

"Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta làm lung lay, là như vậy, cô…"

"Dì…"

Cô gái kia cắt đứt lời ta, thê lương nhìn mẹ ta một cái, lắc đầu.

"Dì, dì không cần nói đâu, là do cháu tự nhận xui xẻo, là do cháu không biết cách đối xử, vô tình bị người ta lừa gạt vào sâu trong núi gặp thê thảm không nói, mới vừa chạy ra được đã bị người ta một cước đá một cái làm chân cháu gãy xương, cháu không trách, ai cũng không trách…"

Cô gái đó mang biểu tình bi thảm nức nở kể lể, âm thanh đầy thống khổ khiến cho mẹ ta mềm lòng không nhịn được mà rơi lệ, ta đứng bên cạnh trợn mắt há miệng, trong lòng thầm tha, ai cũng không oán, haizzz, cô nghĩ thế nào mà đi oán bà a!

Lỗ tai trái bị mẹ nắm lấy, hung hãn dày xéo, trợn mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bị biến dạng, phát ra âm thanh độc ác.

"Lâm Uyển Nhược, sao ngươi dám khi dễ cô gái này, ta đánh cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi!"

"…"

Ta đau đớn không ngừng thở dốc đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn mẹ, gật đầu không ngừng.

"Không dám, tuyệt đối không dám."

Mẹ ta trách móc một lúc, rồi mới chịu thả tay ra. Ta xoa mặt khóc không ra nước mắt, trong lúc lơ đảng thì cô gái kia lại đứng một bên xem nụ cười trên mặt đầy giảo hoạt, một cổ lửa giận xông lên tới đầu, khiến ta tới âm? Cô đúng là đối thủ!

Ta vuốt mạt nhìn cô gái kia đang cười ha ha

"Ai, tiểu thư, cô tên gì a? Người ở đâu a? Bị ai gạt đến chỗ này a? Gạt cô như thế nào a? Cô có gì tốt mà phải gạt cô a? Hay không phải là vì mưu sắc a? Không ai nói cho cô biết là trinh tiết đáng quý sao, sinh mạng còn đáng giá hơn sao? Không biết thỏa hiệp trước sao? Còn nữa, cái đất hoang vu này thì người từ đầu tới a, đùng có nói với ta là con chó sói mập kia nhào tới chỗ cô nha, nữa, cô nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngô…"

Toàn bộ má bên phải đều bị mẹ ta nhéo trong tay, đâu đớn kịch liệt nhanh chóng lan đến toàn thân, ta đau nước mắt chảy ròng ròng, lần này, ta sẽ thật đàng hoàng.

Được rồi, âm hiểm khi dễ bất quá không biết xấu hổ, không biết xấu hôt khi dễ bất quá còn giả bộ đáng thương…

Dạy dỗ ta xong, mẹ ta lập tức đổi thành khuôn mặt hiền hòa, coay người nhìn cô gái kia cười ha ha.

"Cô gái nhỏ, cháu tên gì a? Cũng không thể cứ xưng hô là cô như vậy được."

"Thỏ Thỏ."

"Phốc…"

Ta đứng cạnh không nhịn được, cười nghiêng ngả, ai u uy, nhìn bộ dạng như ngủ tỷ thế mà cái tên là LOLI.

Ngoài dự đoán mặt Thỏ Thỏ có chút đỏ lên, khuôn mặt trắng nõn rất rõ ràng, nàng cáu giận nhìn ta một cái, cả người ta tê rần như bị chạm điện quay đầu lại.

Lại là ánh mắt câu người thật tốt!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!