Ta toét miệng, nắm tay nhìn Thỏ Thỏ lúng túng cười, thuận tiện nghĩ xem có nên xuống lầu mua một con cá cùng chút thuốc diệt chuột độc chết con mèo mập.
Ánh mắt Thỏ Thỏ mìm cười, khuôn mặt đáng yêu thú vị, không chớp nhìn ta chằm chằm, hoàn toàn không có cảm giác rối rắm, ánh mắt đó còn phảng phất nói đến đây đi, đến ăn ta đi, ta không ngại, thực sự…
Ta hít sâu một hơi, quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Thỏ Thỏ, nói lảng sang chuyện khác.
"Con mèo mập này còn ở cạnh cô đợi bao lâu nữa?"
"Nhược Nhược, Nhất tỷ nói nàng đến bảo vệ tôi, cô đừng nghĩ nhiều."
Thỏ Thỏ nhìn ta ánh mắt dịu dàng nói, tâm sự bị đoán trúng, ta đỏ mặt cắn môi biện giải.
"Ta không nghĩ nhiều, bất quá, một con mèo mập như vậy thì làm được gì?"
Thỏ Thỏ nghe xong lỡ đễnh cười.
"Nhược Nhược, cô còn nhớ lần trăng tròn đó, tôi ở trước mặt cô biến thành chân thân?"
Ta gật đầu, nghĩ đến khi đó Thỏ Thỏ bị liệt hỏa cháy đến thê thảm, đến giờ cảm giác vẫn còn rợn tóc gáy.
"Nguyệt viên chi tế, hấp thụ tinh hoa chi nguyệt, đó là lúc công lực yêu tinh mạnh nhất, khi đó Ương Tử có thể đột phá cùng Nhất tỷ đinh thân chú, khôi phục chân thân."
Thỏ Thỏ nhẹ nhàng nói, ta nghe được sửng sốt một chút, trăng tròn? ánh trăng? ta nhớ hình như mấy cái phim trên ti vi đều là cương thi hấp thụ ánh trăng sau đó hút máu người a?
"A!"
Ta ôm chân hét to, vô tội nhìn Thỏ Thỏ. Thỏ Thỏ nhíu mày, hai tay ôm trước ngực, hừng hực khí thế nhìn ta.
"Cô đang nghĩ chúng tôi là cái gì vậy?"
…
Chột dạ thở dài, ta ôm chân tự đau thương, lại có chút không cam lòng.
"Thỏ Thỏ, tôi không hiểu, cô nói mị khí trên người của ngươi là do Hồng Nhi, có thể hiện tại cô là một cô gái trưởng thành thì là do người nào?"
Thỏ Thỏ chớp mắt cười, có chút kiêu ngạo nhìn ta.
"Ta là băng thỏ, trời sinh thân thể băng lãnh, nhẵn nhụi không xương, không chỉ như vậy năng lực học tập của tôi siêu cường, chỉ cần tôi muốn học thì nhất định đều có thể, còn như cô nói cảm giác cô gái trưởng thành, có thể do tôi mang chất thiên tiên, trong lúc vô tình bị cô kích hoạt."
"Hừ, cô đang khoác lác hả?"
Ta tức giận trắng mắt liếc nàng, thiếu theo ta cái gì băng thỏ, trong lòng Lâm Uyển Nhược ta, vĩnh viễn chỉ có kẹo sữa đại bạch thỏ!
"Khoác loác thì sao?"
Thỏ Thỏ cười như không cười nhìn ta, biểu tình kia khiến lòng ta tê rần.
"Cái khác ta không biết, có thể mình cô lạnh thật, hừ hừ ~"
Ta sờ cái mũi, lưu manh cười rộ lên, giơ lên ngón tay quý của ta.
"Có nó, ta sẽ ở bên trong người cô thao thao lửa lớn, liên miên không dứt, lời răn của ta chính là: ngón tay, tất cả đều có thể, a –"
Không đợi ta nghĩ hết, hông liền bị nhéo, má Thỏ Thỏ ửng hồng, cáu giận nhìn ta, ta hít sâu hoảng sợ xin tha.
"Không nói, sau này cũng không nói."
"Lâm Uyển Như… cô lưu manh…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!