Ta nổi giận xoay người đi chỗ khác, bĩu môi không để ý đến Thỏ Thỏ. Nói thật, Thỏ Thỏ như vậy khiến ta ít nhiều cũng có chút xa lạ, đối với chuyện gì nhưng khi đã trong lòng bàn tay còn bị cản khiến cả người ta cảm thấy thật khó chịu, nàng nói biết đọc suy nghĩ người khác, hiện tại sao hơi thở lại trở nên trưởng thành như vậy, chỉ với thông minh của ta, sau này vẫn không thể để nàng khi dễ đến chết được chứ?!
"Nhược Nhược…"
Trong bóng tối, thân thể Thỏ Thỏ xích lại gần ta, vạt áo trước ngực vì động tác thô bạo của ta vừa rồi mà bung ra, bộ ngực sữa nửa lộ nửa không, nàng lại không để ý đến ngẩng mặt lên nhìn ta khẽ cười, cánh tay trắng nõn giơ lên, phủ lên mặt ta từ từ vuốt ve, trong đêm tối, từng tiếng cười phá lệ câu nhân phạm tội. Ta rụt cổ lại kinh ngạc nhìn nàng, khiến ta thấp thỏm lo âu, thâm tình tốt hơn sao đó nhìn theo đôi mắt Thỏ Thỏ chậm rãi lướt xuống dưới, giống như một vinh xuân thủy (lạc thú) cùng ta hoàn tan rồi cố trốn tránh, lúc này, ta chỉ muốn nhìn nàng, lẳng lặng nhìn nàng.
Nhưng dần dần, tiếng cười kia cảm giác có chút thay đổi…
Tiếng thứ nhất, xương ta mềm nhũn
Tiếng thứ hai, thân thể ta đã tê rần
Tiếng thứ ba, tâm can ta không còn trên người
Tiếng thứ tư…
Rồi N tiếng, da đầu ta tê dại, thân thể run rẩy
N tiếng tiếp, ta co lại thành một cục, hoảng sợ nhìn Thỏ Thỏ, nhớ đến tiếng cười càn rỡ của Đông Phương Bất Bại trong phim sau khi tự thiến.
"Nhược Nhược…"
Thỏ Thỏ rốt cuộc cũng ngưng cười, nửa người nhổm dậy, vén tóc ra sau gáy, vẻ mặt vô tội nhìn ta, nhãn thần thuần khiết hơn cả thuần khiết.
"Cô tránh xa như vậy làm gì?"
Ta hít một hơi, lắc đầu
"Cô — Thỏ Thỏ, chuyện cô đã nói, nói thế nào cũng không thể dùng cách này để khuất phục ta a!"
Thỏ Thỏ ngẩn ra, không chớp mắt nhìn mắt ta chằm chằm, một lát sau, nàng chống hai tay thân thể nghiêng về trước, nhẹ nhàng ôm lấy ta, khí tức thơm ngát ập đến trước mặt, không chờ ta kịp hô hấp hưởng thụ, cái cổ liền đau xót, ta thống khổ rên nhẹ một tiếng, tay nắm chặt ra giường, cắn môi dưới.
Con thỏ chết tiệt, lại cắn ta!
"Đau lắm hả?"
Thỏ Thỏ nhổm dậy, ánh mắt chứa ý cười nhìn ta, mái tóc dài lướt qua trán, quét qua mặt ta, có chút ngứa, khiến ta sững sờ trong chốc lát
"Nhược Nhược từ khi nào biến thành ngốc tử rồi?"
Ta chỉ biết , cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn Thỏ Thỏ nhe răng
"Có thể không đau sao? cắn cô thử xem, ai yo ~, ta là món sườn nhỏ đáng thương."
Vừa dứt lời, trước ngời liền tê rần, ta mở to mắt nhìn Thỏ Thỏ cúi người ghé lại gần ta, nàng liếc mắt nhìn ta, cúi đầu đôi môi mềm mại bao trùm lên vết cắn của ta, nhẹ nhẹ nhàng hôn lên.
Nháy mắt màn đêm yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy huyết dịch vì kích động mà âm thanh lưu động cao hơn, ta híp nửa mắt vỗ về ngực Thỏ Thỏ vô lực nói nhỏ
"Thỏ Thỏ –"
Hôn nhẹ một cái như lông vũ mềm mại lướt qua, nhẹ nhàng vút qua trên người, dưới đáy lòng lại tạo nên vô số con sóng lớn.
Từng cái hôn mềm mại nhẹ biến thành từng cái cắn mút, ta nhịn không được ngăn cái eo Thỏ Thỏ lại, nàng lại nhanh hơn ta một bước, ngửa người ra sau, khóe miệng mỉm cười nhìn ta
Ta ủ rũ nhìn nàng, mặt đỏ không còn bộ dạng, nghĩ đến ta lớn chừng này rồi, còn chưa bị ai trêu chọc nhiều như vậy. Nhìn Thỏ Thỏ cười đắc ý, mặt ta liền trầm xuống, có chuyện tuyệt đối có chuyện. Chứ không phải lúc Thỏ Thỏ về nhà mẹ đã đem theo pháp bảo gì, mới khiến cho nàng không lo ngại gì mà khi dễ ta chứ?
"Cô đang nghĩ gì vậy?"
Thấy ta không có phản ứng, Thỏ Thỏ hờn dỗi nhìn ta, ánh mắt xẹt qua vẻ chán ghét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!