Chương 11: Cùng đi làm

Suy đi nghĩ lại vì giữ mạng, ta lần nữa khuất phục dưới dâm uy của lưu manh thỏ, lén thở một hơi, tùy tiện tìm một cái túi giấy, bỏ nó vào bên trong, để ở giỏ xe, cưỡi xe đạp điện vội vã chạy khỏi nhà.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ta cau mày nhìn con đường đông đúc chen nhau đi, lại thở dài, xong, coi như tiền thưởng chuyên cần không còn rồi, đủ mua bao nhiêu con thỏ a!

Trong lúc ta đang phiền muộn tính toán, thì cái giỏ trước xe xoạt một tiếng, chốc lát hai cái lớn lông trắng thò ra, thỏ nhỏ trước tiên mịt mờ nhìn bốn phía, dường như đang nỗ lực xác định đây là chỗ nào, một lát sau nó rốt cuộc cũng xoay người, nhìn về phía ta, kinh ngạc mở to đôi mắt hồng hồng.

"Cô làm sao vậy, Nhược Nhược?"

Ta hừ một tiếng, tức giận đáp lại, lập tức hoảng sợ nhìn đám người chung quanh.

Con thỏ chết tiệt này, điên rồi sao? ngay trước mặt nhiều người như vậy dám nói chuyện với ta, không phải ai cũng có tâm địa hiền lành tiếp nhận một yêu tinh như vậy đâu!

"Cô yêu tâm, tôi dùng tâm ngữ mà."

Thỏ nhỏ biết ta đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói.

"Tâm ngữ? vậy khi nãy có mẹ sao cô không dùng?"

"Tâm ngữ chỉ có thể dùng với người từng có tiếp xúc tứ chi thân mật."

Thỏ nhỏ hai mắt giảo hoạt liếc qua lại, mím môi ba cánh hoa trên miệng nhìn ta.

Mặt ta đen lại, vội khua tay

"Dừng! không nên nhắc lại mấy chuyện kinh dị đó! đều do cô hết, tôi bây giờ cũng không còn tiền thưởng nữa. Cô có biết chừng đó đủ mua bao nhiêu cà rốt cho cô không hả?"

Vừa nghe đến cà rốt thì hai mắt thỏ nhỏ tỏa sáng, đôi mắt hồng hồng nhìn ta chằm chằm không chớp một cái, một lát sau, thấy ta bực bội liền nhìn đến cái đèn giao thông sau lưng. Muốn cho cảnh sát đứng bên cạnh đi khỏi, nhất thời cảm thấy chán nản không thôi.

"Thì ra là như vậy nên không đi được? cho nên mới không có cà rốt?"

Ta vô cùng thành khẩn gật đầu.

Thỏ nhỏ nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu, ta biết nó đang đọc suy nghĩ, vội vàng ngồi thẳng người, trong lòng vô số lần biểu đạt tình yêu thương điên cuồng với sự chuyên cần này, nửa ngày thỏ nhỏ như đang nghĩ gì đó chớp mắt mấy cái, ta liền nhìn thấy nó nhấp nhấp ba cánh môi trên miệng hơi cong lên, đúng là đang chọc cười?

Không ngờ ta lại nghĩ quá nhiều, thỏ nhỏ từ từ xoay người sang chỗ khác, chân trước đạp lên giỏ xe, nhìn chằm chằm cột đèn đối diện, cái miệng nhỏ lại nhép nhép, trong lúc ta đang muốn hỏi nó dùng phép thuật gì để biến đèn đỏ thành đèn xanh thì hai cái tai thỏ chợt dựng thẳng lên, một trận gió thổi qua, chỉ cái nón của chú cảnh sát đang đứng im bị gió thổi bay đi.

Mọi người đứng đợi đèn xanh thất kinh, chú cảnh sát mắc cở mặt đỏ bừng, vội xoay người đuổi theo, trong lúc ta đang há to miệng ngây người, thỏ nhỏ quay đầu lo lắng nhìn ta

"Nhan a, không phải cô muốn vượt đèn đỏ sao, không có cảnh sát."

"…"

Ta đạp xe phóng thật nhanh, đằng sau mọi người vẫn còn đang nhìn chú cảnh sát đuổi theo cái mũ, nhẹ nhàng thở dài một cái.

Chú à, đừng trách ta trong lòng xấu xa, là thỏ…. là con thỏ đó nó hiểu lầm tâm ý hiền lành của ta.

Cứ như vậy các bác gái đứng xem chú cảnh sát đi nhặt mũ, ta thành công vượt đèn đỏ, vượt đèn không phải sở trường của ta, cuối cùng cũng đến công ty, nhìn đồng hồ, 7:15 am, thở dài một cái nhẹ nhõm, may quá chạy tới kịp lúc. Đem xe đi khóa lại, ta đưa tay cầm cái túi có thỏ nhỏ bên trong lên, suy nghĩ vọt vào công ty, nhanh chóng cà thẻ.

Thỏ Thỏ hiển nhiên cũng rất hưng phấn, moi cái túi, vui vẻ nhìn ta

"Nhược Nhược, còn cà rốt không?"

Ta cầm thẻ vui vẻ gõ lên cái đầu lông của nó, gật đầu

"Yên tâm, bao cô hết!"

Thỏ Thỏ nghe xong, cái miệng không ngừng run run, cực kỳ vui vẻ, bị tâm tình của nó cảm hóa, ta cũng hưng phấn theo, ôm túi khẽ hát, đi đến bộ phận kỹ thuật.

Đẩy cửa ra, ta nhón chân lặng lẽ đi đến bàn làm việc của mình, đem Thỏ Thỏ để trên đất, nhỏ giọng dặn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!