Ta ngồi chồm hổm trong góc, hai tay ôm tô cơm rang có đường có muối mẹ làm cho, vừa ăn vừa làm mặt hung dữ, vẫn không quên nhìn trộm một người một thỏ cách đó không xa.
Ta hoài nghi có phải Thỏ Thỏ thực sự chỉ biết mỗi có thuật đọc suy nghĩ hay không, hay trong đó còn có âm mưu khác. Rõ ràng, sau khi mẹ có được con thỏ nhỏ của Thỏ Thỏ thì người xem nó như là bảo bối, yêu thích không muốn buông tay, cụ thể thì chính là biểu hiện trên bộ lông trắng của thỏ nhỏ cùng bản mặt của nó, hai bên trái phải đều có dấu son môi đỏ chót.
Cái này cũng không tính là gì, mẹ còn coi thỏ nhỏ như đứa bé mà tung hứng, thỏ nhỏ càng sợ người lại càng vui vẻ, cho đến khi thỏ nhỏ sợ hãi mà run rẩy trong ngực người mới chịu nghỉ, trong lúc mẹ đang muốn cùng thỏ nhỏ chơi thêm cái mới, thì di động vang lên, không cần nói ta cũng biết là ai.
Qủa nhiên chỉ vài phút nghe di động ngắn ngủi lại khiến cho thanh xuân của mẹ phơi phới, lòng tốt không thèm dày vò thỏ nhỏ đã bị sợ đến co thành một cục, thuận tay đưa đến cho ta, cười híp mắt nói
"Ba cô nói, chuyện công ty ba cô không còn nhiều, nhân lúc này muốn dẫn ta ra ngoài "happy" một phen."
Ta liếc mát bất đắc dĩ thở dài. Cha ở Nam Kinh mở công ty cùng mẹ xa cách thì nhiều ở chung thì ít, mẹ mua cái di động này cũng vì muốn phục vụ bên cạnh cha ta, nếu không phải bình thường cha đối với mẹ cực tốt còn có sự giúp sức của ta, thì ta còn cho mẹ ta chính tiểu thiếp do cha bao dưỡng, ở đây một thời gian rồi sang kia bồi người, không có thời gian thì ở nhà chờ, tất cả giống y như hoàng đế cổ đại sủng hạnh ái phi, tuy cái phi tử này có chút khó coi…
Mẹ vội vàng thu dọn hành lý, trong miệng không ngừng nhắc nhở chú ý mọi chuyện, ta thở dài, cầm chén để sang một bên, tóm lấy thỏ nhỏ nằm trên sofa lau cái miệng dầu, ôm vào ngực.
"Mẹ, con không phải nói người chứ, chú ý công việc ở đây cũng không hẳn là thăng cấp? từ 20 tuổi người đã bắt đầu nói, còn nói đến vài chục năm nữa!"
"Ai kêu cô không tự lập được, còn ỷ vào tôi cả chục năm, tôi nói cô biết Lâm Uyển Nhược, cô nhanh tìm một thằng chồng rồi dọn ra ngoài đi, tôi bị cô làm phiền cũng hơn hai mươi năm rồi!"
Thỏ nhỏ trong ngực nghe xong lời này cũng run lên, nó vung lên hai cái tai lớn đầy lông nhìn ta chằm chằm, ta nhìn thỏ nhỏ lắc đầu, trong lòng thở dài.
Thỏ Thỏ ở đây cũng muốn làm một bà quản gia, đường đường là thỏ tinh bị chà đạp như giấy vệ sinh mà còn bày đặt quan tâm đến hôn sự của ta…
Mẹ liếc mắt nhìn ta, lầm bà lầm bầm cầm một bao lớn băng vệ sinh liều mạng nhét vào trong vali.
"Còn nữa, thỏ này là do Thỏ Thỏ cho tôi, đợi tôi quay về nếu phát hiện nó nằm trong bụng cô, cô hãy đợi đó, grừ grừ ~"
Thỏ nhỏ trong ngực lại run lên một cái, ta vội cúi đầu, đem đầu lắc như trống bỏi.
"Yên tâm, không có gì đặc biệt, tôi sẽ không ăn cô."
"…"
Lục đục nửa ngày, cuối cùng mẹ cũng thu dọn xong, vung tay lên, đóng cửa lại, vội vã đón xe rời đi. Ta đứng trên ban công, nhìn theo bóng lưng mẹ ta, thở dài.
"Lớn như vậy rồi, còn không khác gì đứa nhỏ chưa dứt sữa sao?"
Bất thình lình, âm thanh Thỏ Thỏ lọt vài tai ta, ta cúi đầu nhìn thỏ nhỏ trong ngực đang nhúc nhích ba cái môi trước miệng, giận không thể phát tiết.
"Cô nghĩ là tôi luyến tiếc mẹ mình?"
"Nếu không phải thì còn gì?"
Thỏ nhỏ dùng đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm ta, nửa ngày, cái đầu lớn rũ xuống không nói.
"Tôi lo lắng cho con thỏ nhỏ như cô ở nhà một mình không ăn đút đồ ăn cho thì phải làm sao bây giờ! Không phải tôi nói cô chứ, Thỏ Thỏ, có thật là cô có thể đọc được suy nghĩ người khác không vậy? sao lại biến về nguyên hình thì không còn nhạy nữa vậy?"
Ta chế nhạo giễu cợt nói, thỏ nhỏ vẫn cúi đầu, nửa ngày nhỏ giọng thì thầm
"Tôi biết đọc suy nghĩ nhưng luyện chưa xong, phải nhìn vào mắt người khác mới có thể đọc được."
Ta ngẩn ra, không nói, trong lòng mừng như điên, sao cô không nói sớm a, sớm biết như vậy ta mang theo cái kính che mắt thì nói chuyện với cô không phải dễ hơn rồi sao!
"Thỏ Thỏ, tôi phải đi làm rồi, cô ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi nha!"
Nhìn thỏ nhỏ cụp đuôi, ta cũng thấy tâm tình nó không vui, khó được âm thanh cũng ôn nhu đi, ai biết được người ta lại không được dụng tâm lương khổ của ta, ngẩng cái đầu bự nó lên, trừng đôi mắt đỏ hung ác nhìn ta, một lát sau, tiêu sai cúi đầu một cái, cắn.
Cả người ta run lên, hét lên một tiếng, run rẩy kéo thỏ nhỏ ra, ôm ngực, ngồi xổm xuống, khuôn mặt đau đến không nhúc nhích được
"Cô, cô càng ngày càng quá đáng, còn dám cắn ngực tôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!