Tôi nheo mắt liếc anh ta, đột nhiên cười lạnh, "Anh không phải định cầu xin tôi, để tôi và Lâm Sở Sở chia đều tài sản thừa kế của anh đấy chứ?"
"Sở Sở cô ấy... cô ấy đáng thương lắm. Là anh có lỗi với cô ấy..."
Tôi tức đến run người, cười lạnh liên tục, "Vậy thì chắc phải làm anh thất vọng rồi, không những không chia đều cho cô ta, mà tôi còn đòi lại tất cả những gì anh cho cô ta, cả vốn lẫn lãi trả lại cho tôi!"
"Tiểu Thư, anh biết em không phải… không phải người, độc… độc ác như vậy."
Hoắc Cảnh Dật bắt đầu giở bài tình cảm rồi đấy.
Tiếc là tôi không ăn cái trò này của anh ta.
"Anh nhầm rồi, tôi chính là người độc ác như vậy đấy. Anh còn nhớ, mấy ngày tôi đưa cô ta đến gặp anh, tôi dùng điện thoại của ai để chuyển tiền cho cô ta không?"
Hoắc Cảnh Dật đau đớn nhíu mày, vài giây sau mới phản ứng lại.
"Em... em tính kế cô ấy!"
Tôi chỉ cười không đáp.
Hoắc Cảnh Dật sốt ruột, hơi thở cũng trở nên dồn dập, "Em... sao em có thể làm vậy... Lương Thư..."
Anh ta định đánh tôi.
Bị tôi né được.
"Hoắc Cảnh Dật, chính anh đã làm cạn kiệt toàn bộ tình yêu tôi dành cho anh suốt mười năm qua."
22.
Lẽ ra tôi không nên mềm lòng với Hoắc Cảnh Dật.
Đã không thể dày vò thể xác anh ta, vậy thì tôi dày vò tinh thần anh ta.
Tôi đưa nhóm nhạc nam mới nổi gần đây của công ty đến phòng bệnh của Hoắc Cảnh Dật.
Bốn cậu nhóc tuổi không lớn, khoảng hai mươi.
Trông sáng sủa đẹp trai, miệng ngọt như mía lùi.
Bốn người vây quanh tôi, luôn miệng gọi chị ơi chị à, gọi đến mức tôi mát lòng mát dạ.
Ngay lập tức tôi sắp xếp cho mỗi người một bộ phim truyền hình vai chính.
Bốn người chỉ hận không thể quỳ xuống gọi tôi là bà cố.
Hoắc Cảnh Dật tức đến thở gấp, "Lương, Lương Thư tôi còn chưa chết... cô, cô đã... cô không cần, không cần mặt mũi!"
Tôi bật cười, vắt chéo chân, nhận lấy quả nho một cậu đưa tới.
Ừm, ngọt lắm.
Tiếc là, mặt Hoắc Cảnh Dật lúc này còn đắng hơn mướp đắng.
"Hoắc Cảnh Dật, anh tưởng tôi không biết anh nói gì với bố mẹ anh à? Anh phản bội hôn nhân của chúng ta nuôi tiểu tam, sắp c.h.ế. t còn tơ tưởng tiểu tam thì thôi đi, anh lại còn để bố mẹ anh dùng chuyện hợp tác với tập đoàn Lương Thị ép tôi ở vậy thủ tiết vì anh?"
"Hoắc Cảnh Dật, anh đúng là không biết xấu hổ."
"Anh không bắt em ở vậy mãi mãi, chỉ ba năm thôi... Sau khi anh c.h.ế. t ba năm em hãy tái giá!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!