Hoắc Cảnh Dật không thể tin vào tai mình:
"... Sở Sở, em đang nói gì vậy?"
Lâm Sở Sở múc một thìa đậu phụ Ma bà đưa đến trước mặt Hoắc Cảnh Dật, dùng giọng nói dịu dàng nhất để thốt ra những lời sắc như dao:
"Cảnh Dật, chẳng lẽ anh sợ c.h.ế. t nên mới không ăn đồ ăn em nấu đấy chứ?"
Tôi ngồi trên ghế sofa gần đó, hứng thú thưởng thức cảnh tượng này.
Hoắc Cảnh Dật trợn tròn mắt nhìn Lâm Sở Sở, dường như không thể chấp nhận được việc cô ta nói ra những lời như vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Còn Lâm Sở Sở, nhân lúc Hoắc Cảnh Dật còn chưa kịp hoàn hồn, một tay bóp cằm anh ta, tay kia nhét thẳng thìa đậu phụ Ma bà vào miệng.
Rồi lúc Hoắc Cảnh Dật định nôn ra, cô ta lại bịt chặt miệng anh ta lại.
Mãi đến khi anh ta nuốt miếng đậu phụ xuống, cô ta mới buông tay.
Hoắc Cảnh Dật gần như kiệt sức: Sở Sở, em...
Lâm Sở Sở cười khẩy một tiếng:
"Hoắc Cảnh Dật, bộ dạng này của anh mà cũng xứng nói yêu tôi sao?"
Hoắc Cảnh Dật đau đến mức muốn gọi y tá.
Lâm Sở Sở đẩy anh ta ra, lại ép ăn thêm mấy miếng đậu phụ Ma bà nữa.
Hoắc Cảnh Dật đau đến co quắp cả người lại:
"Sở Sở... Lâm Sở Sở... Lương Thư cứu tôi... Lương Thư..."
Nghe thấy Hoắc Cảnh Dật gọi tên mình, tôi phủi lại nếp nhăn trên váy, đi giày cao gót đến trước mặt anh ta.
Từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn anh ta như một con ch. ó mất chủ, bò dưới chân tôi, níu lấy mắt cá chân tôi, hèn mọn cầu xin tôi cứu giúp.
Còn tôi, lại bình thản lạ thường.
Thậm chí còn thấy nhàm chán.
Tôi đá văng anh ta ra.
Lâm Sở Sở thấy vậy, càng tăng tốc độ đút cơm.
Cho đến khi Hoắc Cảnh Dật ăn hết cả đĩa đậu phụ Ma bà.
Tàn nhẫn không?
Có.
Nhưng tất cả đều là kết cục đáng đời của Hoắc Cảnh Dật.
Anh ta không nên phụ bạc tôi.
Kẻ phụ bạc tôi, đều phải c.h.ế. t không yên lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!