Chương 9: (Vô Đề)

17.

Một tháng sau, tin tức từ kinh thành truyền đến. Tam hoàng tử vì muốn hại Ngũ hoàng tử không thể trở mình đã tạo chứng cứ giả, nhưng lại bị một bức thư mật vạch trần khiến hai người trong triều không thể đấu đến ngươi c.h.ế. t ta sống.

Lục hoàng tử nhờ có cao nhân chỉ điểm, lợi dụng cơ hội này mà đứng lên dẫm đạp Tam hoàng tử, đè ép Ngũ hoàng tử. Một trận sóng gió dậy lên, kinh thành rối loạn như nồi cháo.

Công chúa đem theo những bí mật mà ta đã tích góp trong những năm tháng ở hậu viện, vừa dùng ân vừa dùng uy để chiêu mộ binh mã.

Chỉ trong vài ngày, công chúa Quỳnh Cảnh đã trở về cùng thắng lợi. Tay nàng đã siết chặt cổ họng của kẻ địch, chỉ còn chút nữa là sẽ gãy. Rốt cuộc ta cũng có thể thở phào một hơi.

Nguyên Hành gắp cho ta một miếng điểm tâm:

"Tỷ tỷ đã vất vả nhiều ngày rồi, ăn thêm một chút đi."

"Đúng vậy, lánh mình ở trong thành Kim Lăng khiến cho ta tìm thật khốn đốn, còn A Anh nàng tiêu d.a. o tự tại thực sự vất vả quá đấy."

Thẩm Triệt với đôi mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi, lạnh lùng đứng đối diện ta. Nguyên Hành nhíu mày, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo:

"Hắn là ai? Sao lại vô lễ đến vậy, dám công khai quyến rũ bảo bối trong lòng người khác?"

Thẩm Triệt bị nghẹn nơi cổ họng, kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói:

"A Anh là thanh mai trúc mã chưa thành hôn của ta, không phải ai khác!"

Sai rồi!

Ta lạnh lùng nhìn vào vẻ mặt vô liêm sỉ của Thẩm Triệt, đáp lại một cách kiên quyết:

"Chỉ là người qua đường mà thôi, ta và hắn không hề thân quen."

"A Anh, là mẫu thân muốn ta xuôi Nam giải thích với nàng..."

Thẩm Triệt lại muốn nắm lấy tay ta giống như kiếp trước, nhưng Nguyên Hành đã đứng chắn trước mặt ta:

"Cút đi! Ngươi không nghe thấy sao? Tỷ tỷ nói không quen biết ngươi. Còn không mau cút đi!"

Thẩm Triệt thở hổn hển, giận dữ nói:

"Ngươi thì tính là cái quái gì? Nhiều nhất cũng chỉ là món đồ chơi giải khuây mà thôi, chẳng qua có thể khiến nàng vui vẻ trong vài ngày, ngươi có tư cách gì mà cha chắn trước mặt ta?"

Thế thì sao!

Nguyên Hành khẽ cười nhạo, khuôn mặt đầy sự đắc ý:

"Tỷ tỷ nguyện ý chơi đùa ta, sao nàng lại không muốn chơi đùa cùng ngươi?"

Ánh mắt của Nguyên Hành nhìn thẳng vào gương mặt không cam lòng của Tần Sương ngay phía sau lưng Thẩm Triệt, nở nụ cười đầy mỉa mai:

"À, nàng chê ngươi bẩn, không cần ngươi đâu."

Thẩm Triệt hoàn toàn bị chọc giận, hắn giơ tay đẩy mạnh Nguyên Hành khiến hắn loạng choạng suýt ngã.

Ngươi đủ rồi!

Chắn trước người Nguyên Hành, ta lớn tiếng quát vào mặt Thẩm Triệt:

"Thẩm Triệt, nếu ngươi còn coi mình là nam tử thì đừng lôi những chuyện xưa ra để làm ta ghê tởm. Điều ta hối hận nhất chính là từng có quá khứ với ngươi."

Sắc mặt hắn khựng lại, vừa định mở miệng giải thích thì Nguyên Hành đã khẽ kêu một tiếng. Hắn ôm lấy ngực, cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng, ánh mắt ngấn nước, vẻ mặt tội nghiệp đáng thương:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!