Chương 8: (Vô Đề)

15.

Khúc nhạc vừa dứt, kép hát đứng dậy. Chỉ tỏng vòng chốc lát, hộ vệ đang bị Nguyên Hành bám lấy bên kia đường sắp sửa quay lại tấn công vào trà lâu. Sắc mặt công chúa trở nên nghiêm nghị:

"Nếu ngươi có tài giúp ta thoát khỏi lồng giam của Tống Tự Chương, vậy thì ta sẽ cùng ngươi đánh cược một ván."

Ta thở dài một hơi, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

"Một lời đã định."

Chưa kịp tàn hương, cánh cửa đã vang lên một tiếng "cạch" rồi khép lại. Giữa tiếng nói du dương mềm mại của người hầu, một làn gió nhẹ thoảng qua, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng trong lòng ta như có tảng đá lớn rơi xuống hồ, sóng gió trong lòng đã dâng lên cuồn cuộn.

Ba ngày sau, công chúa và Tống Tự Chương xảy ra mâu thuẫn. Giữa âm thanh đập phá, Tống Tự Chương nhận lấy hai cái tát mạnh mẽ.

Hầu phu nhân vững vàng đứng với tư thế của người bề trên, dùng uy thế của Hoàng đế áp bức công chúa. Bà ta cười nhạt hỏi:

"Nếu ngươi muốn vào Kinh tố cáo, ta có thể đi cùng ngươi một chuyến. Bổn cungg cũng muốn hỏi phụ hoàng một chút, sao lại tìm ra được một vị phu quân "tốt" có giáo dưỡng đến thế này, lại còn có thể làm nhục nha hoàn của ta ngay trên giường của ta?"

Tống Tự Chương tức giận đến mức trợn trừng mắt::

"Rõ ràng là tiện nhân kia dụ dỗ ta, nàng ta đều cởi cả váy áo, trần trụi cả nửa vai, mỉm cười dâm đãng với ta. Ta chỉ nghĩ là công chúa ban thưởng nên mới thuận theo mà thôi, có gì sai."

Tỳ nữ của Quỳnh Cảnh khóc nức nở:

"Thế tử nếu dám vu oan cho nô tỳ, nô tỳ chỉ còn cách tự sát để chứng minh trong sạch."

Nói xong, nàng chạy bổ về phía cột trụ. Nhưng công chúa vội vàng giữ lại:

"Cửa Hầu phủ lớn, không thể chứa nổi bổn cùng, há lại có thể chứa được ngươi."

"Vậy thì bổn cung sẽ dọn đến chùa Nam Quốc cầu phúc cho phụ hoàng, cũng là để lòng ta được thanh tịnh."

Tối đó, xe ngựa của công chúa rời khỏi thành, tiến về chùa Nam Quốc. Tới cửa thành Định Hoài, công chúa cưỡi ngựa, mặc áo đen ghìm chặt dây cương, quay sang nhìn ta cười nói:

"Đi rồi. Kim Lăng giao lại cho ngươi."

"Nếu công chúa ở chùa Nam Quốc bị phát hiện thì cả hai chúng ta đều không sống nổi đâu."

Phụ thân đã đợi ở bên ngoài thành, cùng nàng tiến vào kinh.

Sư phó của hoàng tử, cận thần của Hoàng đế, ai có thể hiểu rõ tình hình trong kinh thành hơn ông? Bình định thiên hạ không dễ nhưng khuấy động thế cục trong Kinh thành lại dễ như trở bàn tay.

Nguyên Hành khẽ nâng cằm ra hiệu với ta:

"Tỷ tỷ cứ yên tâm, Nguyên Hành dù có c.h.ế. t cũng sẽ không để tỷ tỷ gặp nguy hiểm!"

"Ta…"

"Ta biết rồi, tỷ tỷ muốn lợi dụng thì cứ lợi dụng đi. Nguyên Hành bằng lòng."

Khác với kiếp trước, khi hắn chỉ hát riêng cho ta nghe trong tiểu viện, kiếp này hắn mặc vào y phục công chúa, mang sân khấu dọn đến chùa Nam Quốc. Mọi người cùng xem hắn biểu diễn một màn kịch, làm giả thành thật, đánh lừa tất cả.

Dưới hành lang, Lục Tinh Hồi ủ rũ, nói:

"nàng ấy lại một lần nữa bỏ rơi ta. Nàng chính là không tin ta!"

Ta nhướng mày, khẽ nói:

"Nàng ấy không tin huynh, sao lại giao việc quan trọng ở Kim Lăng cho huynh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!