Mười sáu tuổi dung mạo tuyệt sắc, giờ đây lại hằn trên gương mặt vết sẹo xấu xí như sâu bọ bò qua khiến phủ Trung Nghĩa Hầu vẫn chưa hài lòng. Chuyện năm ấy nàng bị thương ở Mạc Bắc, tưởng rằng đó là chiến công hiển hách nhưng lại biến thành vết thương hành hạ chính nàng.
Tống Tự Chương quỳ gối trước mặt Hoàng đế, vì dòng dõi của phủ Trung Nghĩa Hầu ngàn vạn năm sau nên đã cầu xin cho ba thiếp thất vào phủ. Đây rõ ràng là sự nhục nhã trần trụi nhưng Hoàng đế lại coi như một điều kiện trao đổi để có thể vây hãm c.h.ế. t con giao long, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Từ đó, tiếng cười vui từ khắp phía trong phủ đệ không còn liên quan gì đến nàng. Niềm an ủi duy nhất là một bóng dáng quen thuộc vẫn lặng lẽ xuất hiện suốt cả ngày trong gian phòng ở trà lâu.
Nàng cũng giống như ta nhưng ở một tầm cao khác.
Trên thế gian này, nữ tử giống như quân cờ, dùng xong thì sẽ vứt bỏ khỏi tường cao nội viện, đâu phải chỉ có muôn vàn.
Vậy sau này thì sao?
Sau này, Tống Tự Chương say rượu lộng ngôn, cười nhạo Quỳnh Cảnh mình đầy vết sẹo thô kệch đáng sợ nhưng lại rất vừa miệng hắn.
Cười nàng ngọc ngà khí phách kiêu hãnh, sống c.h.ế. t không cho phép người khác đụng vào nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn gục ngã dưới một chén trà, chịu nhục suốt cả đêm hay sao.
Kiêu hãnh bị mài mòn từng chút một, trở thành thanh d.a. o sắc xuyên qua tim, đ.â. m vào phổi, khiến nàng chịu đựng nỗi nhục nhã đau đớn đến tột cùng.
Lục Tinh Hồi cũng thế.
Kẻ tài hoa tuyệt thế cất giấu dao, đ.â. m Tống Tự Chương ngàn vạn nhát trong hẻm tối. Nhưng sau đó bị phủ Trung Nghĩa Hầu báo thù, thiêu rụi hắn trong đám lửa giữa núi rừng hoang vu, t.h. i t.h. ể không còn một mảnh.
Một đời này, gia đình phải bảo vệ, tương lai cũng phải giữ.
"Ta muốn làm một giao dịch với công chúa!"
"Giúp công chúa vinh quang muôn đời, bảo vệ bình an cho cửu tộc của ta."
14.
Công chúa khẽ cười một tiếng, ánh mắt phượng hơi nhướng. Phong lưu tự tại, không giận mà uy, trời sinh đã mang dáng dấp của kẻ quyền lực. Ngay cả vết sẹo sắc lẹm trên má cũng chỉ làm tăng thêm vài phần khí thế sắc bén.
Thấy ta nhìn nàng mà không chớp mắt, nàng lại cười.
"Không chỉ thú vị mà còn rất dũng cảm."
Tiếng đàn tì bà lướt nhanh như gió, ta cũng vội vã không kém:
"Công chúa có dám không?"
Quỳnh Cảnh đặt chén trà trong tay xuống.
"Phủ Trung Nghĩa Hầu có bảy lớp cổng, mỗi một cổng đều có ba đôi mắt canh giác, mười hai canh giờ thay nhau theo dõi ta."
"Giờ đây ngươi tốn công tốn sức đẩy một cánh cửa cũng chỉ tốn thời gian một nén nhang mà thôi, ngươi nghĩ ta có thể làm gì."
"Vậy nếu người có thể thì sao?"
Ta chăm chú nhìn nàng, ánh mắt không rời:
"Đáy hồ đã dấy lên sóng to gió lớn, mặt hồ tĩnh lặng này còn có thể duy trì bao lâu?"
"Công chúa có cam lòng trở thành con cừu chờ m. ổ b.ụ.n. g giống như phụ thân ta không?"
"Nếu người chịu đánh cược, ta sẽ cược cả mạng sống này."
Nàng tựa lưng vào ghế, tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên, viên ngọc trắng trong tay lắc lư không ngừng.
"Bổn cung không giống ngươi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!