3.
Ta giáng lên mặt Thẩm Triệt hai cái tát, đánh đến m.á. u tươi vung vãi khắp mặt hắn. Ta xoay người, nhân lúc nữ nhân kia vênh váo đi lên lầu hai, ta bỗng rút kiếm chỉ thẳng vào trán ả ta.
Ả sợ đến chân tay mềm nhũn, từ lầu hai lăn xuống dưới, m.á. u tươi trào ra, một xác hai mạng. Đêm đó, Thẩm Triệt giống như phát điên xông vào sân viện của ta, một tay nắm lấy cổ ta, gầm lên:
"Niệm Sương đã chết, đứa nhỏ cũng đã chết, ngươi vừa lòng chưa?"
Giữa cảm giác nghẹt thở, ta chỉ thấy mình như con cá sắp chết. Nhưng trong nỗi thống khổ của hắn, ta lại cảm thấy dâng lên một nỗi thỏa mãn chưa từng có:
"Chỉ là một vũ cơ mua bằng năm trăm lượng bạc ròng thôi, ta đưa cho ngươi hai ngàn lượng."
Thẩm Triệt run rẩy, từ trong kẽ răng rít lên căm hận:
"Ngươi cố ý sao? Làm bao điều ác, chẳng trách đoạn tử tuyệt tôn. Đây là báo ứng của ngươi, ngươi xứng đáng nhận được."
Khí phách của ta bị hắn làm cho vỡ vụn.
Căm hận cuồn cuộn, trái tim đau đớn như bị nghiền nát, gan ruột như bị xé rách. Ta cầm ấm trà trên bàn, không chút do dự ném thẳng vào đầu hắn.
"Chẳng phải ngươi cũng bị trừng phạt đúng tội đó ư, xứng đáng thu dọn xác người mình yêu một lần nữa."
Người thân cận nhất, biết cách làm thế nào để đ.â. m vào chỗ đau đớn nhất. Hắn g.i.ế. c ta m.á. u chảy đầm đìa, ta sẽ khiến hắn mất đi tất cả, đến một mảnh giáp che thân cũng không còn.
Thân hình Thẩm Triệt lảo đảo, ôm lấy đầu đầy máu, uất hận gầm lên:
"Ngươi vì một con hát mà muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế. t sao?"
"Chẳng phải ngươi vì một vũ nữ mà muốn ta tuyệt mệnh taịh đây sao?"
Hắn không thể tin vào mắt mình:
"Ngươi yêu hắn rồi sao? Ngươi thật sự đã ngủ với hắn?"
Ta cảm thấy thật buồn cười đến cực điểm, ta thở dồn dập bật cười thành tiếng:
"Ngoại thất của ngươi cũng đã mang thai, sao ngươi lại nghĩ ta phải thủ thân như ngọc chỉ vì ngươi?"
Ánh mắt kinh ngạc của hắn mở to như muốn nứt vỡ.
Hắn ôm vết thương bước đi loạng choạng, đóng lại cửa viện, muốn dùng hậu viện giam cầm kẻ không tuân thủ phụ đức đến chết.
Ta kiên quyết không để hắn thu nạp người vào hậu viện, dùng lời thề nguyện trước đó của hắn siết c.h.ế. t lấy kẻ thất tín bội nghĩa như hắn.
Chúng ta không ai nhường ai, không c.h.ế. t không ngừng.
Cho đến khi triều đình hỗn loạn, một mũi tên chính diện xuyên qua tim, Thẩm Triệt không chút do dự đứng chắn trước ta, mỉm cười giải thoát:
"Giờ ta đã không còn nợ ngươi nữa."
Nhưng kẻ ngu xuẩn luôn là như vậy, ngay cả việc chắn mũi tên cũng không đúng vị trí. Một mũi tên xuyên qua hai người, không để lại bất kì ai sống sót.
Ta cũng c.h.ế. t sau lưng hắn, sau đó trở về thời khắc của ngày hôm nay.
Mưa lớn mây vần, từng giọt nện xuống cây chuối khiến âm thanh vang vọng. Tay ta cầm cành hoa, chậm rãi kể lại chuyện xưa như thể đang kể một câu chuyện nhỏ nhặt chẳng liên quan đến mình.
Nhưng mỗi lời mỗi chữ như sấm sét rền vang, nổ tung trong lòng phụ mẫu cùng huynh trưởng..
Mặt mày phụ thân tái mét, run rẩy không nói nên lời. A huynh đỏ ngầu hai mắt, chén trà trong tay bị siết chặt như sắp vỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!