23.
Đầu tháng ba, Tống Tự Chương trượt chân xuống hồ mà chết. Khi phủ Trung Nghĩa hầu huy động người ngựa, ầm ĩ đòi Công chúa đền mạng, Lục hoàng tử theo lời của phụ thân, đưa Công chúa lên chính con thuyền của hắn.
Vì thế, Hoàng thượng Quý phi thổi gió bên tai, hạ chiếu triệu Công chúa hồi kinh. Lục Tinh Hồi vẫn canh cánh trong lòng, lấy cớ muốn tìm thợ lành nghề trong kinh để nạm viên bảo ngọc mà mình bỏ ra vạn lượng cầu được, bèn theo đoàn tiến về kinh thành.
A huynh lo lắng cho phụ thân, cũng quyết chí lên đường về phương Bắc. Chỉ còn ta ở lại Dương Châu, ở bên cô mẫu, chờ đợi tin lành từ phụ thân và a huynh.
Ngày ấy, a huynh gửi thư về.
Chỉ vỏn vẹn một chữ: Có thể!
Lòng ta hân hoan khôn xiết, đang định chia sẻ tin tốt cùng Nguyên Hành thì cánh cổng sân viện khẽ mở, người đứng ngoài là Thẩm Triệt.
"A Anh, ta đến đón nàng về nhà!"
Ta kinh hãi nhìn ra sau lưng hắn, tất cả đều là người của hắn.
"Đừng nhìn nữa, hắn chạy rồi."
"Cuốn theo cả tiền bạc của cô mẫu nàng, trốn chạy không còn tung tích."
Ta bị người áp giải lên thuyền, lưỡi d.a. o sắc bén kề ngay cổ. Dưới ánh trăng lạnh như nước, hắn đẩy cửa bước vào, từ trên cao nhìn xuống, giọng đầy dụ dỗ:
"Lục hoàng tử lòng dạ độc ác, được nước là lật thuyền, trở mặt chẳng nhận người. A Anh, nàng hãy khuyên phụ thân và a huynh nàng sớm bỏ gian tà theo phe chính nghĩa."
"Chẳng phải nàng chỉ mong họ được bình an hay sao? Ta đã cầu xin Tam hoàng tử, chỉ cần họ chịu quay đầu cải tà quy chính, ngài ấy cam đoan sẽ bỏ qua mọi chuyện, cho họ một con đường sống."
"A Anh, ta có thể bảo vệ họ. Tin ta, có được không?"
Hắn vươn tay muốn nắm lấy tay ta nhưng ta lập tức lùi về sau, tránh khỏi gông cùm của hắn.
"Ngươi dùng việc bắt cóc ta để uy h.i.ế. p phụ thân và a huynh ta, bỉ ổi vô liêm sỉ."
"Tam hoàng tử nuốt nửa gia sản của cô mẫu ta, lại tráo trở lật mặt, vừa quay người đã giơ đao kề cổ cha huynh ta, hắn là gì mà dám xưng quân tử lỗi lạc, nói chuyện đại nghĩa?"
"Muốn ta đồng mưu cùng các ngươi? Chi bằng giờ đây cứ ném ta xuống sông cho rồi."
Thẩm Triệt giận đến phát run:
"Ta đã vì nàng mà hạ mình, khẩn cầu hết lần này đến lần khác, nàng còn muốn thế nào nữa?!"
"Kiếp trước nàng trách ta không biết lùi bước, không từng nghĩ cho nàng. Kiếp này, ta đã lui đến tận cùng, ngay cả Sương nhi và đứa trẻ cũng bị ta đưa ra ngoài viện. Ta nhẫn nhịn trước mặt Tam hoàng tử, chỉ cầu một con đường sống cho phụ thân và ca ca nàng. Nàng còn muốn ta làm thế nào nữa?"
Ngọn đèn dầu lay lắt, ánh sáng mập mờ rọi lên nụ cười lạnh bên môi hắn không chút che giấu, tàn nhẫn và chua chát.
"Là nàng buông không được biểu ca của nàng, hay vẫn nhớ mãi không quên con hát kia?"
"Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không buông bỏ được hắn. Hắn có điểm nào khiến nàng động lòng? Là kỹ nghệ giường chiếu sao?"
Sát ý dâng đầy trên mặt Thẩm Triệt, hắn bất ngờ hất bay cả bàn trà, tay siết lấy eo ta, ép ta ghì chặt lên bàn. Mặc kệ ta giãy giụa kêu la, hắn cúi xuống, áp sát đôi môi:
"Hắn làm thế nào? Nàng dạy ta đi!"
"Về phái Bắc tốn bảy ngày, đủ để ta học hết từ nàng."
"Hắn hôn nàng thế nào? Ta cũng sẽ hôn như vậy!"
Bốp!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!