20.
Cảnh tượng ngã xuống đất như trong dự đoán lại không hề xảy ra. Nàng ta mở mắt, ngạc nhiên nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng như băng của Thẩm Triệt.
"A Triệt, may mà chàng đến kịp, Tô Anh muốn hại c.h.ế. t con của chúng ta."
"Ta sợ quá, chúng ta về kinh thành đi, ta..."
"Phì!"
Nàng chưa kịp nói hết lời, một tiếng cười khẽ chợt vang lên.
Là Nguyên Hành. Hắn liếc nhìn Thẩm Triệt, nhướng mày cười nói:
"Ngươi thua cược rồi, ta đã bảo mà, nàng ta nhất định sẽ vu oan giá hoạ."
"Chúng ta diễn tuồng, cũng đã nằm lòng kịch bản này rồi, quả đúng không sai."
Sắc mặt Tần Sương trắng bệch, chỉ trong chớp mắt đã không còn chút huyết sắc:
"A Triệt, không phải như vậy, chàng nghe ta giải thích, ta..."
"Ta đã tận mắt trông thấy, đừng có biện minh nữa."
Thẩm Triệt nhìn ta, thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi. Ta nhướng mày, lạnh nhạt nói:
"Đây chính là nốt chu sa hiền lương thục đức không hề biết tính kế của ngươi đấy Thẩm Triệt, ngươi đã nhìn rõ chưa?"
Cánh môi hắn run rẩy, có lẽ cuối cùng cũng nhớ lại chuyện ở kiếp trước. Xác c.h.ế. t tuy đã phân hủy đến mức không thể nhận ra, nhưng một ngón chân bị thiếu đã minh chứng rõ ràng sự thật. Thế nhưng hắn vẫn không tin.
Hắn nói Sương Nhi của hắn lỗi lạc ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không cố tình tính kế ta. Hắn nói ta đã quen với thủ đoạn trong hậu viện nên tự nhiên cũng đầy một bụng mưu tính. Vì vậy, hắn đã hận ta suốt nửa đời người.
Cổ họng Thẩm Triệt bị một cái tát vô hình làm cho nghẹn lời, cuối cùng hắn không nói gì nữa, kéo Tần Sương lảo đảo rời đi. Nguyên Hành kéo tay áo ta, nhẹ nhàng nói:
"Phòng kẻ tiểu nhân chứ đừng phòng quân tử, tiểu nhân phải dùng sức đánh vào huyệt trọng yếu. Tỷ tỷ, thưởng cho ta thế nào đây?"
Lục Tinh Hồi cười hề hề:
"Thưởng cho hắn đi, nhanh lên, thưởng đi."
Ta…
Nguyên Hành nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên má ta như một con chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Cảm giác như bị lông ngỗng gãi nhẹ vào tim, vừa ngứa lại vừa phiền.
"Về nhà!"
21.
Hôm sau mưa lớn, ta ngồi giữa đình hồ, châm lửa nấu trà. Quản gia đến báo Thẩm công tử từ Kinh thành đến cầu kiến.
Ta không tiếp. Quản gia do dự:
"Công tử dầm mưa đứng đợi, nói nếu không thấy mặt cô nương, quyết không rời đi."
Ta mỉm cười, nhàn nhạt đáp:
"Hắn muốn dầm thì cứ để hắn dầm."
"Người người đều lấy cái c.h.ế. t ra uy h.i.ế. p ta, ta cũng chẳng phải Diêm Vương, đâu quản được sinh tử của kẻ khác?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!