Quay lại, ta thấy ánh mắt của Thẩm Triệt nặng nề, không biết đã nhìn ta bao lâu. Trong lòng ta hoảng hốt, sợ hắn đoán được điều gì, bỗng nghe hắn lạnh lùng nói:
"Rốt cuộc nàng có bao nhiêu phần chân tình? Nuôi con hát, lại còn muốn gả cho biểu ca kia của nàng, thậm chí..."
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, nhìn về phía sân của công chúa. Ta lập tức hiểu ra. Hắn tưởng rằng ta thích Tinh Hồi biểu ca, cố ý tới nhìn một chút. Cảm giác lo lắng trong lòng ta dần dần lắng xuống.
"Liên quan gì đến ngươi?"
"Biểu ca không ngại, Nguyên Hành cũng đồng ý, ta cũng không bận tâm, có gì mà không được?"
Ánh mắt Thẩm Triệt sâu thẳm, qua một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp:
"A ANh, có phải cho đến tận bây giờ nàng vẫn không quên được ta có đúng không?"
"À?"
Ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm. Hắn lại tỏ ra bình thản, thở dài một hơi, bắt đầu nói tiếp:
"Nàng vẫn chưa buông bỏ được quá khứ thì không cần miễn cưỡng. Mẫu thân thích nàng thư tri đạt lý, ta và nàng cũng là thanh mai trúc mã, cũng đã sống một đời phu thê."
"Nàng cứ theo ta trở về kinh thành là được, còn những chuyện khác, ta sẽ lo liệu chu toàn."
Ta nhìn gương mặt hắn thật lâu, đến khi hắn cau mày khó chịu, quát lên:
"A Anh! Nàngi còn điều gì chưa vừa lòng nữa?"
Ta bật cười, cười đến nỗi ngả nghiêng.
"Ngươi muốn ta quay về làm bình thê cho ngươi hay là làm thiếp?"
"Muốn hưởng phúc tề nhân đến phát cuồng rồi sao? Ngươi còn muốn ta tự đi tìm đường c.h.ế. t nữa à?"
Vẻ đắc ý trên mặt Thẩm Triệt lập tức vỡ vụn:
"Không phải bình thê cũng không phải thiếp. Theo như hôn ước năm xưa, nàng vẫn là chủ mẫu của Hầu phủ. Còn Sương nhi… nàng rốt cuộc vẫn không đủ tư cách bước vào cửa lớn, làm một quý thiếp cũng đã được rồi."
Sợ ta không đồng ý, hắn vội giải thích:
"Không giống như kiếp trước, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp việc nàng răn dạy nàng ấy. Giờ ta cũng đã nhận ra nàng ấy không có quy củ, tính khí thì kiêu ngạo nhưng rỗng tuếch, không gánh vác nổi danh môn Hầu phủ, cũng chẳng được mẫu thân yêu thích."
"Nàng cứ việc dạy bảo, muốn dạy như thế nào đều tuỳ nàng cả."
"Nhưng ta đã chẳng cần ngươi nữa rồi, tại sao còn phải dạy bảo nàng ta!"
Vẻ mặt lạnh lùng của ta khiến Thẩm Triệt đau nhói trong lòng, hắn không cam tâm hét lên:
"Nàng không chịu làm chủ mẫu của Hầu phủ, lại muốn làm cái thứ thương nhân ti tiện bỏ đi, có đáng không?"
"Huống hồ ta đã hạ mình khuyên nhủ nàng, nói hết lời tử tế, nàng còn muốn sao nữa? Hay là muốn ta quỳ xuống cầu xin nàng?"
Ta bật cười khinh miệt:
"Ngươi đứng trước mặt ta, ta còn thấy bẩn, ngươi nói xem?"
Ta xoay người rời đi, hắn lại bất chấp thể diện mà kéo tay ta lại.
Chát!
Thẩm Triệt c.h.ế. t sững tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!