Chỉ mới năm năm hôn nhân, ta và Thẩm Triệt từ đôi lứa xứng đôi, chẳng mấy chốc lại trở thành cặp oan gia oán hạn đôi đường.
Hận không thể khiến đối phương chet vào năm ấy.
Hắn tàn nhẫn siết chặt cổ ta, nguyền rủa ta làm toàn chuyện ác, thế nên mới chịu cảnh đoạn tử tuyệt tôn.
Ta ném một ấm trà nóng vào đầu hắn, mắng hắn bị trừng phạt xứng đáng, đáng đời phải đi n,h,ặ, t x,á, c người mình yêu.
Hắn dùng hậu viện làm lồng son giam cầm ta, ta dùng lời thề nguyện của chính hắn, siết chặt lấy hắn đến nghẹt thở, không chet không buông.
Cho đến khi một mũi tên bay đến xuyên tim, hắn không chút chần chừ đứng chắn trước ta, mỉm cười giải thoát.
"Ta không còn nợ ngươi nữa."
Nhưng kẻ ngu dốt lại thường như vậy, ngay cả việc chắn mũi tên cũng không đúng vị trí. Một mũi tên xuyên qua hai người, không để lại một ai sống sót.
Khi mở mắt lại một lần nữa, ta trở lại độ tuổi mười sáu, mười bảy, khi tuổi xuân đang nở rộ, phong độ đầy nhiệt huyết.
Lần này, hắn lên phía Bắc tìm kiếm tình yêu đích thực, ta xuôi về Nam bảo vệ gia đình. Từ nay về sau, người xuôi Tiêu Tương, ta về đất Tần, gặp lại cũng chỉ là người dưng qua đường.
Nhưng Thẩm Triệt... cuối cùng lại hối hận.
1.
"Tiểu thư, không ổn rồi. Thế tử quỳ trước đại sảnh không đứng dậy, chỉ cầu... chỉ cầu từ hôn với tiểu thư. Lão gia muốn tiểu thư đến gặp ngài một chuyến."
Gương đồng khẽ nghiêng, tiểu thư mười sáu tuổi, mày như núi xa, mắt như hoa xuân, sáng tựa trăng rằm. Chẳng thấy chút gì của oán phụ ôm hận nơi khuê phòng cùng mái tóc giấu sương.
Thật tốt, ta cũng đã sống lại rồi.
"Được! Ta đồng ý hủy hôn!"
Thẩm Triệt bỗng nhiên quay lại, mặt đầy vẻ không thể tin.
Thật sao?
Thật!
Thẩm Triệt khi ấy mười bảy tuổi phong lưu khí phách, dù quỳ xuống cầu xin nhưng thân hình vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, dáng vẻ kiên cường lại tự tin.
"Từ nay đường ai nấy đi, Tô Anh và Thẩm Triệt chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa?"
Gió xuân nhẹ nhàng thổi, hoa lê tựa mưa rơi khắp đầu, khiến ánh mắt kiên quyết của Thẩm Triệt càng thêm nổi bật đến chói mắt.
Được!
Ta đáp lại vô cùng dứt khoát, Thẩm Triệt chẳng còn lời nào để nói. Tất cả không cam lòng cùng oán hận kiếp trước khiến chúng ta phải sống trong dằn vặt đau đớn suốt mười năm dài đằng đẵng. Kiếp này, hắn buông tay, ta cũng được giải thoát. Tất cả kết thúc trong một chiều hoa rơi như mưa ấy.
Phụ thân cảm thấy khó hiểu, bát sứ Thanh Hoa vỡ nát vang lên từng tiếng vang dội:
"Con thật là hồ đồ. Đại hôn đã gần kề, sao lại để hắn hủy hôn như vậy, con định đặt thanh danh và tương lai của mình ở chỗ nào?"
A huynh bước vào, môi còn vương lại vết máu, ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đã ức h.i.ế. p muội muội ta đến mức này rồi, hắn chẳng lẽ nghĩ Tô gia chúng ta không còn người nào nữa sao?"
"Cũng bị ta đuổi theo tận mười dặm, đánh đến vỡ đầu chảy máu."
"A Anh, chỉ cần muội nói một lời không đồng ý với vi huynh, dù hắn có trốn đến tận Thương Châu, ta cũng có thể trói hắn quay trở về bái đường thành thân với muội!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!