Đảo mắt một cái thì trôi qua một tháng, danh hào của Bách Gia Lâu hầu như lan rộng khắp cả kinh thành. Bởi vì "Bất luận thân phận, chỉ luận chính sự" đã giúp Thất hoàng tử lôi kéo được rất nhiều hàn môn học sĩ tài cao chí lớn, cho nên thái độ của Thất hoàng tử đối với ả ngày càng ôn nhu.
Cùng lúc đó, lâu chủ Tô Ức Cận cũng được mọi người xưng là "Kinh thành đệ nhất tài nữ". Thậm chí có người lấy thơ của ả in thành sách, rồi đem tuyên truyền khắp nơi. Ngay cả đương kim thánh thượng cũng có xem qua tập thơ của ả.
"Thế tử gia, nếu cứ tiếp tục như vậy, người nói Vương phi có hay không…" Hoa Tụng một bên tường thuật lại sự tình mình đã hỏi thăm được, một bên lo lắng nhỏ giọng hỏi.
"Sẽ không." Lê Hi lắc đầu "Thất hoàng tử không phải là một kẻ ngu. Thủ đoạn của Tô Ức Cận khi lợi dụng Bách Gia Lâu chiêu mộ kẻ tài quả thực rất thông minh nhưng lại không một chút để ý đến căn cơ của những người đó. Thất hoàng tử nghĩ muốn đạt được địa vị tối thượng kia thì việc kết giao với học sĩ là một điều quan trọng, nhưng cái quan trọng nhất chính là duy trì mối quan hệ với các đại gia tộc trong triều đình cũng như trong quân đội.
Nếu bàn về địa vị, công lao cao quý thì Tề quận vương phủ tất nhiên Thất hoàng tử sẽ không dám đụng đến. Bởi vậy, bất luận Tô Ức Cận có bất kỳ thủ đoạn tinh vi nào giúp Thất hoàng tử thành công đi chăng nữa thì chắc chắn địa vị của tỷ tỷ sẽ không bị uy hiếp."
Giống như muốn chứng minh lời nói của Lê Hi là hoàn toàn đúng, hạ nhân đứng bên ngoài thông báo Thất hoàng tử phái người nói với Quận vương phi nhờ người làm món ngỗng hầm đào khô (?). Nói rằng Chính phi đang trong thời kỳ thai nghen nên rất kén ăn, bỗng nhiên thèm ăn món này do chính tay mẫu thân nấu. Mới vừa rồi hắn ta có thấy Quận vương phi đến nhà bếp thì liền quay lại hỏi Lê Hi có phân phó gì không.
Lê Hi cười cười, sai người thưởng cho gã sai vặt một thỏi bạc, đồng thời sai Hoa Tụng đến kệ sách lấy một cuốn thoại bản [1] đưa cho gã sai vặt "Đây là cuốn thoại bản mới ra của Bách Gia Lâu, ta nghe nói rất hay. Sợ tỷ tỷ nhàm chán, ngươi mau đem cái này tới cho tỷ tỷ giải sầu đi."
"Vâng." Gã sai vặt vui vẻ tiếp nhận thỏi bạc, sau đó cầm cuốn thoại bản đi ra ngoài.
Hoa Tụng thấy xung quanh im ắng, khó hiểu mở miệng hỏi "Thế tử gia, cuốn thoại bản kia không phải có vấn đề sao?"
"Có vấn đề thì mới đem tặng cho tỷ tỷ chứ." Cầm lấy tách tra nhấp một ngụm, Lê Hi chậm rãi trả lời.
"Vì sao?" Hoa Tụng kinh ngạc trợn to mắt.
"Nha đầu ngốc." Lê Hi vươn tay gõ đầu của nàng một cái "Ta hỏi ngươi, bản thoại kia là ai tặng cho ta?"
"Biểu tiểu thư!" Hoa Tụng bừng tỉnh đại ngộ.
Ban đêm, Túc vương phủ truyền ra tin tức Vương phi bị động thai. Thất hoàng tử suốt đêm thỉnh ngự y tới bắt mạch khám thai.
Bốn vị ngự y giằng co suốt năm canh giờ mới miễn cưỡng giữ lại được cái thai trong bụng Vương phi.
Túc vương phủ thắp đèn bận rộn suốt cả một đêm, đến tờ mờ sáng mới yên lặng trở lại.
"Vương gia, người phải tin tưởng Ức Cận. Ức Cận là thật lòng ngưỡng mộ người, tuyệt không hề có ý đồ muốn hại Vương phi. Tuy rằng đôi lúc vì thân phận chưa chồng của Ức Cận khiến nhiều người đàm tiếu này nọ nhưng Ức Cận vẫn luôn quan tâm tới tương lai của vương gia nhiều hơn a. Bởi vậy Ức Cận không cũng không yêu cầu vương gia chỉ độc sủng một mình Ức Cận, chỉ cần Ức Cận được ở bên cạnh người, vì người làm tất cả mọi thứ thì Ức Cận đã mãn nguyện rồi.
Về phần hài tử của người, yêu ai yêu cả đường đi, Ức Cận chỉ biết đối xử với bọn trẻ thật là tốt, ngay cả con thứ của các thứ phi thị thiếp Ức Cận cũng sẽ thật lòng yêu thương, chăm sóc, huống chi là cái thai trong bụng Vương phi chứ? Về phần xạ hương giấu trong thoại bản, chuyện này quả thực Ức Cận không hề biết. Từ việc in ấn đến đóng thành sách đều do một tay chưởng quản lo liệu, còn Ức Cận chỉ chuyên tâm xử lý nội vụ trong Bách Gia Lâu thôi à. Việc xạ hương được giấu trong bản thoại tuyệt đối không phải do Ức Cận làm. Người nghĩ thử xem, nếu Ức Cận có làm nhưng dù sao Ức Cận cũng là nữ tử, hít phải xạ hương như thế thì chẳng phải Ức Cận là người đầu tiên bị hại sao? Mong vương gia minh giám!" Tô Ức Cận hai mắt đỏ hoe gục đầu lên đùi Thất hoàng tử, từng câu từng chữ giống như chim Hoàng Anh cất tiếng hót ai oán, chọc người ta thương xót.
Thất hoàng tử lẳng lặng nhìn ả một hồi rồi thở dài, đặt tay lên đầu ả thấp giọng an ủi "Không cần giải thích nhiều với bổn vương làm gì, bổn vương biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, tất nhiên sẽ không làm ra những chuyện như vậy."
Tô Ức Cận không có ngẩng đầu, làm như oan ức lắm bổ nhào vào lòng Thất hoàng tử khóc sướt mướt. Thất hoàng tử vỗ lưng ôn nhu an ủi ả.
Một lúc lâu, Tô Ức Cận mới hồi phục lại tâm tình, Thất hoàng tử lấy ống tay áo lau nước mắt cho ả, cũng nói ả tạm thời ở trong Túc vương phủ, khoan hãy về Tề quận vương phủ để tránh phải xấu hổ. Tô Ức Cận vui vẻ nhận lời, sau đó đi theo hạ nhân tới viện trạch được an bài sẵn.
Tiễn Tô Ức Cận rời đi xong, Thất hoàng tử quay trở lại thư phòng. Một hạ nhân diện mạo bình thường từ phía sau bình phong đi ra.
"Sao rồi?" Thất hoàng tử trầm giọng hỏi.
"Trừ bỏ thoại bản ở trong tay Vương phi ra, còn những thoại bản khác hương mực đều bình thường. Thuộc hạ cho người điều tra kĩ lưỡng việc này thì phát hiện, bản thoại Vương phi giữ và những bản thoại khác tuy rằng nét chữ rất giống nhau nhưng thuộc hạ dám chắc nét chữ của bản thoại trong tay Vương phi không phải do Tô tiểu thư viết ra, mà là được người khác mô phỏng lại."
"Quả nhiên là như vậy." Đáy mắt Thất hoàng tử hiện lên một tia băng lãnh "Nghe lệnh của bổn vương, làm cho Tô Ức Cận coi trọng người bên cạnh của nàng ta, về sau, nhất cử nhất động của nàng ta đều phải hồi báo cho bổn vương biết!"
Ở Đại Chu, con trai trưởng mà mất sớm thì chính là điềm xấu, Tô Ức Cận muốn hại gã bị phụ hoàng chán ghét sao? Thất hoàng tử nghĩ, vẻ mặt chán ghét cởi ngoại bào vừa mới lau nước mắt cho Tô Ức Cận vứt sang một bên, quanh thân gã tràn ngập hương vị tiêu điều, chua xót.
Khi tin tức Tô Ức Cận ở lại Túc vương phủ truyền đến, Lê Hi đang đang ở trong thư phòng của mình tập viết.
Nam tử Đại Chu luôn tập viết theo khuôn chữ Khải có sẵn, cho nên hầu như đều lấy chữ Khải làm nên tảng luyện chữ. Nhưng Lê Hi lại không như vậy, luyện viết hết một cuốn "Lễ Kí", Lê Hi luôn thay đổi hơn mười loại kiểu chữ, mô phỏng lại như in bản chữ mẫu. Chợt nhận ra, ở triều đại không có thật này văn tự cũng chả khác gì những triểu đại có thật trong lịch sử. Cho nên dễ nhận ra Tô Ức Cận rất am hiểu trâm hoa thể [2].
Ai có ngờ được rằng bản thoại được sao chép y chang nét chữ Tô Ức Cận là do chính Lê Hi làm ra? Mà cái gọi là xạ hương trộn vào mực đều do chính hắn và Tề Nguyệt Ngư cùng nhau dựng nên đâu? Vì hãm hại Tô Ức Cận, hắn sai ca ca của Hoa Tụng lấy thân phận thủ quỹ trà trộn vào trong Bách Gia Lâu. Thừa dịp Tô Ức Cận không chú ý, hắn ta lấy trộm thoại bản vừa mới được viết xong của ả giao cho Lê Hi mô phỏng theo nét chữ, sau đó in riêng thoại bản chứa xạ hương đó thành sách. Cuối cùng đem thoại bản đó nói dối rằng do chính Tô Ức Cận tự tay viết đem tặng cho Lê Hi rồi Lê Hi đem tặng lại cho Tề Nguyệt Như. Như vậy, cho dù Tô Ức Cận không có tặng cho hắn cũng thể nào phản bác được.
Vươn tay cầm tờ giấy luyện chữ ném vào chậu than, Lê Hi thấp giọng phân phó Hoa Tụng "Mau đem nghiên mực cùng với văn tự luyện chữ vứt bỏ hết, tránh hậu họa về sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!