Chương 6: (Vô Đề)

Tô Ức Cận suy sụp ngã xuống đất. Lời cảnh cáo của Lê Hi như biến thành một cây định ghim sâu vào trong ngực ả, khiến ả mỗi lần hô hấp đều cảm thấy đau đớn.

Tề Cảnh Hành, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Ngày thứ hai, Tề quận vương chưa kịp tới xin thiếp bái thì được Tề Nguyệt Như triệu kiến. Tề lão thái quân lập tức chuẩn bị hành trang chuẩn bị đi Túc vương phủ. Trước khi đi bà ta đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi thị nữ "Lưu Ly, Mạnh thị hôm nay thân thể có khỏe không?"

"Bẩm lão thái quân, quận vương phi hôm qua ngủ quá muộn, lại lo âu suy tư, có nhờ tiểu nữ truyền lời đến lão thái quân nói người có chút mệt."

"Có thỉnh đại phu chưa?"

"Đã thỉnh, sáng sớm nay quận vương có mời Hồ đại phu đến bắt mạch cho quận vương phi. Nói là bệnh cũ tái phát, hảo tĩnh dưỡng là không có chuyện gì."

"Ai, cũng thật đáng thương." Vuốt ve chuỗi phật châu trong tay, Tề lão thái quân phân phó "Đem nhân sâm trăm năm của ta cho nàng bồi bổ, nói cho nàng biết vương phi và thế tử đều tốt, ta và quận vương trong lòng hiểu được, miễn cho nàng thêm ưu phiền."

"Vâng." Lưu Ly gật đầu đi đến khố phòng.

Nhìn Lưu Ly cầm phần thưởng của bà ta đến viện trạch của Tề quận vương phi, hai nhũ mẫu đỡ Tề lão thái quân đến đại sảnh. Đột nhiên một thân ảnh cao ngất ở ngoài viện trạch khiến bà ta chú ý tới.

Dung mạo thiếu niên diễm lệ, ngọc thụ lâm phong, hướng vào trong sân thành tâm quỳ gối khấu lạy. Hắn lạy xong ba lạy, miệng lẫm bẩm kinh phật rồi dẫn hạ nhân rời đi.

Tề lão thái quân nhìn thấy rõ ràng, biết thiếu niên kia là ai, chính là Lê Hi không bao giờ chủ động tới thỉnh an bà ta.

Tề lão thái quân nhíu mày, trong lòng có chút khó hiểu. Trong trí nhớ của bà ta, đứa cháu đích tôn này rất hiếm khi đến thỉnh an mình, cho dù có tới thì lúc nào cũng trầm mặt ít nói, không như những đứa cháu khác luôn hướng bà ta làm nũng, lấy lòng. Nhưng tại sao hôm nay lại ở ngoài viện trạch của mình mà bái lạy?

Nhũ mẫu đứng bên cạnh nhìn ra nghi vấn của lão thái quân liền giải thích "Thế tử gia lúc trước thân thể không được tốt, sợ lây bệnh cho người nên chỉ dám ở ngoài viện trạch bái lạy cầu phúc cho người, không muốn thị nữ nói cho người biết. Sau đó Sườn phi sợ người đau lòng vì thân thể của thế tử nên kêu thế tử không cần tới đây, mấy ngày sau thế tử không đến nữa. Nhưng thế tử vốn là người có hiếu, mặc kệ thân thể không tốt mà vẫn mỗi ngày tới đây bái lạy.

Nhưng vì sợ người nổi giận trách thế tử không nghe lời của người nên không cho thị nữ truyền lời vào."

"Nó đã làm thế trong bao lâu rồi…" Giọng nói của Tề lão thái quân có chút khô sáp.

"Bốn, năm năm đi." Ngữ khí nhũ mẫu lộ ra vài phần thổn thức.

"Thật là một đứa nhỏ có tâm." Trong lòng lão thái quân không khỏi có chút ngũ vị tạp trần. Nhớ lại Lê Hi đứng dậy lơ đãng vươn tay xoa bóp bả vai thì cảm thấy hai mắt có chút cay. Một đứa trẻ ổn trọng như thế mà lại bị bà ta hiểu lầm là đồ bất hiếu, xem ra bà ta già nên hồ đồ rồi.

"Ai." Tề lão thái quân thở dài một tiếng "Ngọc Trúc, ngươi thay ta đến Tiền viện gặp mấy vị tiên sinh kia. Truyền lời của ta nói thế tử thân thể không được khỏe, đêm qua lại bị kinh hách, xin nghỉ mấy ngày, khỏe lại sẽ học bù sau."

"Vâng."

"Ai." Lại thêm một tiếng thở dài nữa, thị nữ đỡ lão thái quân ra khỏi viện trạch.

Mà trong lúc này, Tề Tuấn Khôn cầm lệnh bài tới Túc vương phủ bị Tề Nguyệt Như đuổi về đang quỳ gối trong thư phòng của Tề quận vương nghe giáo huấn.

Gã bất luận thế nào cũng muốn hỏi rõ, tại sao gã vừa tới Túc vương phủ liền bị Tề Nguyệt Như phái hạ nhân bắt lại, còn bị nhốt lại trong phòng tối ở Túc vương phủ một đêm.

"Phụ thân, nhi tử không phục." Tề Tuấn Khôn gân cổ cãi "Rõ ràng Tề Cảnh Hành ghen tị Ức Cận được sủng ái hơn hắn, cho nên đã bày mưu tính kế hãm hại nàng. Dung mạo đối với nữ tử vô cùng quan trọng a, thế mà Tề Cảnh Hành lại ngoan độc đến vậy, muốn hại nàng bị hủy dung. Thủ đoạn bỉ ổi ti tiện như thế mà phụ thân lại làm như không thấy, lại bỏ qua… lời giải thích của ta. Chẳng lẽ bởi vì Tề Cảnh Hành là đích tử, tỷ tỷ của hắn là vương phi, cho nên mọi việc làm độc ác của họ đều được bao che?

Phụ thân, dù người có bịt miệng hết mọi người trong phủ nhưng không thể nào che dấu được chuyện Tề Cảnh Hành hại người!"

"Ngu xuẩn!" Tề quận vương tức đến không thở ra hơi "Uổng cho ngươi nhiều năm đọc sách thánh hiền! Rốt cuộc Tô Ức Cận cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì mà khiến ngươi không phân biệt được thị phi sai trái. Ta hỏi ngươi, tại sao dám lấy trộm lệnh bài của ta đi thỉnh ngự y?"

"Ta thấy mọi người trong nhà đều cầm lệnh bài đi thỉnh ngự y, tại sao Ức Cận lại không được?"

"Hỗn láo!" Tề quận vương bị gã làm tức giận quăng tách trà xuống đất "Ngươi cũng biết là người trong nhà mới được phép, nhưng Tô Ức Cận lại không phải! Chỉ là một nữ tử mồ côi ăn nhờ ở đậu mà thôi!"

"Ức Cận tài nghệ phi phàm lại thông minh hơn người, sao người có thể hạ thấp nàng như vậy? Huống chi Thất hoàng tử còn đối nàng chung tình, chính phi lại nhận nàng làm nghĩa nữ, nếu trong tương lai Thất hoàng tử kế thừa vương vị thống nhất đất nước thì Tề gia chúng ta có tới hai quý phi, thanh danh Tề gia sẽ lên như diều gặp gió, cớ sao người lại trách ta?"

"Ngươi im miệng cho ta!" Tề quận vương tiến lên đá gã một cước, phân phó hạ nhân "Lôi tên nghiệt tử đại nghịch bất đạo này ra ngoài đánh 30 roi cho ta. Sau đó ném nó vào trong viện trạch của mình, cấm không được để bất kỳ ai tới thăm! Nếu còn không tỉnh ngộ ra thì cả đời này cứ ở trong đó luôn đi! Tề gia ta không dư của dưỡng phế vật!"

Hạ nhân tuân lệnh bịt mồm Tề Tuấn Khôn lôi gã ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!