Chương 5: (Vô Đề)

Tề quận vương phi nhanh chóng quỳ rạp xuống đất thỉnh tội. Thân thể gầy yếu cơ hồ sắp không chịu được. Nhưng lão thái quân không hề để ý đến, bà ta chỉ lo nhìn đứa cháu ngoại yêu quý của mình.

Tô Ức Cẩn rúc đầu vào ngực lão thái quân liếc mắt cười lạnh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cho dù chính thất có năng lực thế nào thì làm sao sánh bằng lão thái quân chứ, chỉ cần ả còn được lão thái quân sủng ái thì ả chân chính là chủ tử ở Tề vương phủ! (Con này láo…)

Nhớ tới Lê Hi trước đó đối ả gây khó dễ, Tô Ức Cận trong lòng thầm quyết định phải chỉnh đốn hắn một phen!

Lê Hi vừa bước chân ra khỏi Túc vương phủ liền gặp ngay tên sai vặt của lão thái quân.

"Ngươi nói biểu tiểu thư bị bệnh nặng, lão thái quân kêu ta về hỏi chuyện?" Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, chẳng hề lộ ra một tia lo lắng nào.

"Vâng. Thị nữ truyền lời nói biểu tiểu thư toàn thân nổi sởi, đau đớn vô cùng, làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Đại thiếu gia sốt ruột vô cùng, cũng chẳng đợi lão thái quân phân phó liền tự mình cưỡi ngựa đi thỉnh ngự y."

"Mồm mép thật lanh lợi."

Lê Hi cười gật đầu thưởng cho tên sai vặt một thỏi vàng

"Gặp phụ thân ta thì cũng ăn ngay nói thật như vậy."

Vâng, thế tử gia.

Tên sai vặt đáp ứng, bộ dáng phục tùng đỡ Lê Hi lên xe ngựa, làm như không thấy thị nữ truyền lời đứng phía sau nghe hắn phân phó rồi yên lặng đi vào cửa hông của Túc vương phủ.

Dựa lưng vào nệm êm, Lê Hi dùng ngón trỏ tùy ý lật mấy tờ văn kiện, trông vô cùng nhàn nhã.

Trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ, Tô Ức Cận đã bày sẵn thiên la địa võng chờ hắn chui vào.

Chỉ tiếc là hắn sẽ không cho ả toại nguyện.

Khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười vô cùng giảo hoạt.

Tô Ức Cận quá mức nóng vội, thấy hương liệu không ổn liền vội vàng dàn cảnh ả bị hãm hại, nhưng lại không có truy xét kĩ càng.

Hương liệu kia vốn là do Thất hoàng tử trong lúc cấm túc chính phi tặng cho Tiếu phi, nhưng hắn lại trước mặt năn nỉ Thất hoàng tử cho mình, sau đó hắn đưa cho Tô Ức Cận. Chiếc hộp tinh xảo đựng hương dưỡng thần được làm từ trong cung đó chưa từng bị ả mở ra.

Nếu hương liệu bên trong thật sự có vấn đề gì thì cũng chả ảnh hưởng đến Lê Hi, chỉ là do đám thị thiếp trong Túc vương phủ bày mưu đấu đá lẫn nhau mà thôi. Nếu Tô Ức Cận đổ lên đầu Tề Nguyệt Như thì bất quá chịu đựng một chút.

Sự tình riêng tư nơi hậu viện của Thất hoàng tử thì một biểu tiểu thư nhỏ bé ở Tề quận vương phủ như ả không có tư cách xía vào.

Huống chi Tề quận vương xưa nay coi trọng thanh danh, yêu danh dự như mạng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cả Tề quận vương phủ từ trên xuống dưới không ai báo cho lão cả. Đứa con thứ Tề Tuấn Khôn tự tiện hành động, vì một nữ tử mồ côi không có địa vị, phẩm chất mà mượn lấy lệnh bài chạy đi thỉnh ngự y.

Gây ra chuyện lớn tày trời, huyết tinh rối mù.

Tề quận vương sau khi biết nhất định sẽ vô cùng tức giận, tất sẽ không tránh khỏi việc trách phạt Tề Tuấn Khôn với Sườn phi đang mang chức trách chưởng quản nội vụ.

Đến lúc đó, Tô Ức Cận có lão thái quân che chở thì không nói gì, nhưng mẫu tử Tề Tuấn Khôn và Sườn phi chỉ sợ bị mất hết mặt mũi!

Nghĩ vậy, Lê Hi dựa lưng vào nệm nhắm mắt dưỡng thần, che giấu hết mọi tính toán trong mắt.

Trong nháy mắt, xe ngựa đã tới trước Tề quận vương phủ.

Lê Hi xuống xe sửa sang lại y phục, sau đó nói với hạ nhân đứng canh cổng "Thời gian đã không còn sớm nữa. Nội vụ cũng đã đóng cửa rồi. Ta thân là thế tử, đi vào một mình không tiện lắm.

Dù sao bây giờ trong phòng Ức Cận tỷ tỷ còn có lão thái quân, thị thiếp này nọ, nếu ta đi vào sẽ bị đàm tiếu, không được hay cho lắm.

Ngươi trước chuyển lời xin lỗi của ta đến lão thái quân, ta phải đến gặp phụ thân rồi."

Đám hạ nhân phụng mệnh lão thái quân mời thế tử đến hai mặt nhìn nhau không biết làm sao. Dù sao Lê Hi cũng là thế tử, hắn không muốn bọn họ sao có thể ép hắn được. Đành phải quay về truyền lời của Lê Hi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!