"Cố Yến đã xuất hiện, mau phái người theo dõi chặt chẽ vào!"
Phân phó xong, Trạm Thiên Lãng nổi giận đùng đùng từ trong chỗ tối bước ra kéo Hứa Nam về bên người mình, còn vòng tay qua eo cậu ta khóa chặt lại, gã nghiến răng nghiến lợi nói với Lê Hi
"Cố Yến, đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu rồi không gặp."
Lê Hi nhếch môi cười tủm tỉm hàn huyên với gã
"Tinh thần của tiểu Trạm Trạm đúng là không tệ nha, mới đó mà đã mời được bác sĩ chữa khỏi rồi."
"Không cần cậu quan tâm."
"Tôi đây cũng không phải đơn giản là quan tâm thôi đâu." Lê Hi lắc đầu, hắn tiến lên gỡ cánh tay vòng qua eo Hứa Nam của Trạm Thiên Lãng ra rồi kéo người về phía bên mình.
Khẽ ôm hờ eo của Hứa Nam, Lê Hi xoa xoa cổ tay của cậu ta bị Trạm Thiên Lãng nắm đỏ bừng, không đếm xỉa nói "Tôi chẳng qua là có chút tò mò, cái thứ dưới thân của anh đã không còn xài được nữa, tội gì phải làm phiền người ta?
Bây giờ khắp cả cái thành phố B này đều biết chuyện của anh không thể cứng được, cho dù có ép người ta ở lại bên cạnh anh thì cũng không thể thay đổi được cái nhìn của mọi người.
Thủ đoạn giấu đầu hở đuôi như thế đúng là thấp kém không nói nên lời.Cố Yến!
"Trạm Thiên Lãng bị hắn nói đến tức run cả người."Sao hả?" Ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, Lê Hi tùy ý vuốt ve cổ tay đỏ ửng của Hứa Nam.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt lên da thịt trắng nõn của Hứa Nam, lực độ không nặng không nhẹ như thế khỏi nói cũng biết có bao nhiêu tình sắc.
Hứa Nam bị động tác vuốt ve của Lê Hi kích thích, cảm thấy hai chân như muốn nhũn ra, trên mặt đỏ bừng một mảnh.
Biến hóa của Hứa Nam làm cho nụ cười trên môi Lê Hi càng thêm sâu, hắn khiêu khích nhìn Trạm Thiên Lãng một cái, động tác trêu đùa càng thêm trắng trợn không kiêng dè gì.
Nhưng bất quá cậu ta chỉ là đạo cụ diễn kịch của Lê Hi mà thôi!
Hứa Nam đoán được ý nghĩ của Lê Hi liền cắn chặt môi dưới, cố gắng kìm lại giọng rên suýt phát ra ngoài, đáy lòng không tự chủ được mà dâng lên một tia bi thương.
Hứa Nam hiểu rõ trong lòng, làm một nam sủng trong trận chiến giữa Lê Hi và Trạm Thiên Lãng, cậu ta không có quyền được lên tiếng. Điều duy nhất mà cậu ta có thể làm là phối hợp diễn với Lê Hi cho thật tốt, mặc cho Lê Hi lợi dụng bản thân làm mồi lửa châm ngòi cho cơn tức giận của Trạm Thiên Lãng.
Nhắm mắt lại phối hợp theo Lê Hi, nhưng trong lòng cậu ta lại dâng lên sự đố kỵ mãnh liệt cùng với không cam lòng, hai thứ đó không ngừng cào cấu cắn nuốt lẫn nhau khiến lòng cậu ta đau đến đổ máu.
Trạm Thiên Lãng bị hình ảnh ân ái trước mắt này đâm cho đau nhói.
Lê Hi và Hứa Nam, một người từng là đối tượng thông gia với gã, một người là thú cưng được gã nuôi dưỡng chơi đùa, mà giờ phút này lại đang tình nồng thắm thiết bên nhau không chút kiêng dè nào.
Cái loại khiêu khích này không chỉ chà đạp lòng tự ái của gã mà còn miệt thị nhân cách của gã.
Trạm Thiên Lãng hoàn toàn bị chọc giận đến mất cả lí trí.
Gã không thèm để ý bản thân đang ở đâu hay gần chỗ này có người nhìn không liền xông tới giơ tay hung hăng đánh tới Lê Hi, trong miệng không ngừng mắng nhiếc
"Cố Yến, cái thứ định trước sẽ bị đàn ông đè như gái điếm như mày không nên hiếp người quá đáng!"
"Định trước bị đàn ông đè?"
Nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay đánh tới của Trạm Thiên Lãng, Lê Hi đẩy Hứa Nam qua một bên, thấp giọng bật cười
"Anh là đang nói chính mình sao?"
Giọng nói của Lê Hi hết sức êm tai nhưng ý lạnh trong đó khiến người ta không rét mà run.
Con ngươi màu đen tĩnh lặng không chút gợn sóng, thật giống như đang ẩn giấu một con thú dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra cấu xé đến một miếng xương cũng không còn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!