Chương 42: (Vô Đề)

"Thật vô cùng xin lỗi." Người phục vụ khom lưng áy náy

"Mời Cố tiên sinh chịu khó theo tôi lên lầu thay quần áo khác."

Lê Hi nghiềm ngẫm nhìn bộ dáng chân thành của người phục vụ, cũng không có nói gì nhiều liền theo người lên lầu.

Lúc đi ngang qua đại sảnh, hắn mơ hồ nghe thấy Kỳ Tranh trịnh trọng tuyên bố với một vị lão nhân

"Năm nay con sẽ kết hôn."

Lê Hi giật mình, sau đó liền cảm thấy không liên quan gì đến mình.

Người phục vụ dẫn Lê Hi đến một căn phòng ở lầu ba rồi rời đi.

Lê Hi mở cửa bước vào thì thấy đó là một căn phòng ngủ hết sức thanh nhã, trên giường có đặt một bộ lễ phục màu trắng.

Quần áo được cắt may vô cùng tinh xảo ưu nhã, chứng tỏ được trình độ bậc thầy của người thợ.

Sờ sờ hột nút bằng ngọc ở cổ tay áo, hắn luôn cảm thấy cái kiểu dáng này có chút quen mắt.

Do dự một hồi, hắn rốt cuộc cũng mặc bộ lễ phục đó vào người rồi bước xuống lầu.

Bởi vì có chút chậm trễ nên thời điểm mà Lê Hi đi xuống thì buổi tiệc đã bắt đầu.

Lê Hi không hứng thú với khiêu vũ nên tìm một nơi khuất nào đó có góc nhìn tốt để xem kịch. Nhưng mà không ngờ lại đụng phải Hứa Nam đi vệ sinh trở lại.

Lê Hi không tính chào hỏi cậu ta, chỉ hơi gật đầu một cái rồi nhanh chóng đi qua.

Có điều Hứa Nam lập tức tóm lấy cánh tay của hắn.

Chờ một chút. Giọng nói của Hứa Nam có chút gáp gáp, thậm chí còn mang theo sự cầu xin mà ngay bản thân cậu ta cũng không nhận ra.

Có chuyện?

Lê Hi hỏi ngược lại.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?" Hứa Nam kéo hắn đến một chỗ vắng người lo lắng nói

"Trạm Thiên Lãng cũng tới đây, gã đang tìm anh đó."

Lê Hi nheo mắt lại quan sát.

Bộ dạng này của Hứa Nam hoàn toàn khác với trong trí nhớ của nguyên thân.

Không giống bộ dáng giả trang đơn thuần vô hại khi đứng ở trước mặt Trạm Thiên Lãng, và cũng không giống bộ dáng âm hiểm ngoan độc sau khi báo thù xong.

Hiện tại nhìn cậu ta trông có vẻ hết sức chân thành, bộ dáng cẩn thận lo lắng suy nghĩ vì hắn.

Nghĩ tới đây, Lê Hi hất tay Hứa Nam ra nói Thế thì sao?

… Lời nói thẳng thừng khiến Hứa Nam trắng bệch cả mặt.

Đúng vậy, thế thì sao chứ?

Hứa Nam lui về sau một bước, theo bản năng cách xa Lê Hi.

Bộ dáng không coi ai ra gì đó của Lê Hi khiến Hứa Nam lúng túng nhận rõ thân phận của mình

Cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của Cố gia, thậm chí ngay cả cái họ cũng chỉ có thể theo họ của mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!