Hồi lâu không thấy người ra mở cửa, Kỳ Tranh đứng bên ngoài có chút lo lắng.
Nhớ tới mấy ngày ngay Lê Hi không ăn không ngủ hoàn thành tác phẩm, y mơ hồ có dự cảm xấu.
Y cầm lấy thẻ mở cửa phòng dự bị muốn mở cửa đi vào.
Vừa mở cửa ra, y liền thấy Lê Hi mặc áo choàng tắm ngã sóng soài trên mặt đất.
Hô hấp của hắn có chút rối loạn, trên mặt cũng hiện lên vệt đỏ ửng không bình thường.
Kỳ Tranh thử sờ cái trán của hắn rồi lập tức cởi áo khoác bọc lấy người ôm vào lòng rời khỏi khách sạn.
Tài xế riêng vẫn đậu xe trước khách sạn không có rời đi.
Nhìn thấy ông chủ nhà mình mới vào thì đã đi ra liền, hơn nữa trong tay còn bế một người, hắn ta theo bản năng liếc nhìn một cái.
Đó là một vị thiếu niên tinh xảo như gốm sứ được áo khoác rộng thùng thình bọc lấy, màu đậm của áo khoác càng tôn thêm làn da trắng nõn của hắn, nhìn trông có vẻ nhỏ bé và dễ vỡ.
Bởi vì bị sốt cao nên trên mặt hắn đỏ bừng và xanh xao, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn hết sức mờ mịt.
Lông mi dài lay động theo từng nhịp thở, mang theo sự quyến rũ hấp dẫn lòng người.
Đôi môi màu hoa anh đào hơi hé mở làm ẩn hiện ra đầu lưỡi đỏ tươi, khiến người ta không nhìn được mà muốn ôm thật chặt hắn vào lòng rồi hôn thật sâu như rút hết toàn bộ hơi thở của hắn.
Thuần khiết như yêu tinh, quyến rũ như ác ma.
Chỉ với một liếc mắt thêm thôi mà tài xế đã không thể nào dời mắt đi được.
Cho đến khi một tầm mắt lạnh rét ập tới thì tài xế mới tỉnh táo trở lại, hắn ta vội vàng xuống xe mở cửa cho Kỳ Tranh.
Ngồi ở hàng ghế phía sau, Kỳ Tranh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế sao cho Lê Hi được nằm thoải mái.
Mà Lê Hi đang bị sốt cao nên cơ thể rất lạnh, hắn theo bản năng nhích lại gần nguồn nhiệt, cánh tay vốn vô lực rũ một bên bỗng nhiên túm lấy phần áo trước ngực Kỳ Tranh, làm lộ ra cánh tay trắng nõn từ trong áo choàng tắm.
Ánh mắt Kỳ Tranh tối sầm lại, y ôm hắn càng chặt hơn. Bởi vì mất tự nhiên nên hơi nghiêng đầu, hàng lông mày cũng nhíu lại mang theo vài phần ưu sầu.
Chẳng mấy chốc đã tới trước một căn biệt thự tư nhân, quản gia sớm nhận được thông báo đã dẫn theo bác sĩ và một đám người hầu đứng chờ ở cửa chính, mắt thấy xe tới liền lật đật chạy ra nghênh đón.
"Kêu bác sĩ mang theo thuốc men đến phòng của tôi."
Kỳ Tranh phân phó một câu rồi ôm lấy Lê Hi đi tới phòng ngủ của mình.
Quản gia vội vàng dẫn người đi theo sau.
Giằng co một hồi lâu, cuối cùng cơn sốt của Lê Hi cũng giảm bớt.
Kỳ Tranh phân phó quản gia và người hầu có thể lui xuống nghỉ ngơi, còn bác sĩ gia đình thì tạm thời ở lại phòng khách sát vách để tiện theo dõi bệnh tình, sau đó y mới xuống bếp nấu cháo, đợi Lê Hi tỉnh dậy thì đút cho hắn ăn.
Lúc Lê Hi tỉnh lại thì đã là buổi tối.
Hắn mở mắt ra nhìn hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện bản thân không phải ở trong phòng khách sạn.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận thân thể còn chút mệt mỏi nhưng cơn đau đầu đã hết.
Nhìn bộ áo ngủ kín mít đang mặc ở trên người, hắn không cần nghĩ cũng biết được là ai đã thay cho mình.
Khẽ xắn tay áo có chút dài lên, Lê Hi vén chăn định xuống giường.
"Khoan hãy xuống giường!" Giọng nói của Kỳ Tranh từ ngoài cửa truyền đến, trong tay y còn đang cầm một cái khay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!