Chương 4: (Vô Đề)

Tề Tuấn Khôn rất muốn xông lên đánh hắn nhưng bị thị vệ áp chế không thể nhúc nhích.

Lê Hi từ trên cao nhìn xuống Tề Tuấn Khôn, ánh mắt khinh miệt giống như đang nhìn một con chó nhảy nhót. Thấy khóe mắt gã ánh lên một tia bất mãn liền hung hăng quất cho gã một roi, quất trúng cổ Tề Tuấn Khôn.

"Tề Cảnh Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!" Tề Tuấn Khôn siết chặt nắm tay, trên mặt khó nén hận ý.

"Đúng vậy a, Cảnh Hành. Có câu lưu người đường sống sau này người sẽ báo đáp." Tô Ức Cận tiến đến che chở trước mặt Tề Tuấn Khôn. Dùng ngữ khí ôn nhu khuyên giải, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía viện trạch của lão thái quân ý nói Tề Cảnh Hành không được quá phận.

Lê Hi không cho là đúng, sai thị nữ kéo Tô Ức Cận qua một bên, cười nhạo nói "Lưu người đường sống? Buồn cười. Bất quá chỉ là con vợ lẽ, cho dù hôm nay ta đánh chết hắn thì cũng chỉ tốn chút tiền mua thêm một cái quan tài, ai có thể làm khó dễ ta? Đừng quên, ta mới là thế tử chân chính của Tề vương phủ, là chủ tử tương lai ở đây!"

"…" Tô Ức Cận nghẹn họng trân trối nhìn Lê Hi, có chút không dám tin. Mới mấy ngày không gặp mà một thiếu niên nhu nhược khả ái trở nên cường ngạnh đến như vậy.

Mặc kệ Tô Ức Cận đang ngây ngốc đứng đó, Lê Hi đến trước mặt Tề Tuấn Khôn.

Hơi cúi người, Lê Hi cầm cây roi nâng cằm Tề Tuấn Khôn lên "Sao? Không phục?"

"…" Tề Tuấn Khôn bị bắt ngẩng đầu, cổ bị quất một roi làm cho yết hầu đau rát, cả người hít thở không thông. Mà ánh mắt Lê Hi nhìn gã như nhìn một con chó đang diễn hề khiến gã cảm thấy vô cùng nhục nhã. Gã tức giận đến phát run, cắn chặt hàm răng không nói câu nào.

Lê Hi không thèm đợi câu trả lời của gã, hắn chỉ muốn thưởng thức bộ dáng chật vật của gã mà thôi.

Tô Ức Cận thật sự không đành lòng nhìn Tề Tuấn Khôn bị sỉ nhục, ngữ khí mang theo khẩn cầu nói "Cảnh Hành, Tuấn Khôn ca ca tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của ngươi, đều là người một nhà cả, cớ sao lại hành hạ nhau đến thế? Sườn phi (Mẹ của Tề Tuấn Khải) cũng rất chiếu cố ngươi a."

Nghe thấy Tô Ức Cận cầu tình, Lê Hi ngược lại càng thêm nổi giận. Hắn nhấc chân đạp lên bả vai Tề Tuấn Khôn, đá gã ngã trên mặt đất, cười lạnh "Đều là người một nhà? Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy? Đúng là mắc cười! Tô Ức Cận ngươi từ lúc vào Tề vương phủ nhận được muôn vàn sủng ái. Mẫu thân ta sợ ngươi bị hạ nhân khinh thường nên chủ động nhận ngươi làm nghĩa nữ, thậm chí còn tổ chức tiệc giới thiệu ngươi trước những danh môn vọng tộc, cho ngươi có danh phận, nở mày nở mặt với người ta. Ngươi nhìn y phục trên người ngươi đi, đều là hàng thượng đẳng, không hề thua kém so với đích nữ. Nhưng ngươi lại không hề biết ơn, còn dám cấu kết với Thất hoàng tử, hại phu thê tỷ tỷ ta bất hòa, mấy năm tình cảm hủy hoại trong chớp mắt. Ngươi biết Thất hoàng tử đối ngươi có ý, thế mà lại cùng Tề Tuấn Khôn ái muội, trao đổi tâm tình, sớm chiều kề cận nhau. Nếu Thất hoàng tử vì vậy mà tức giận, hiểu lầm Tề gia cố ý nhục nhã người, chỉ sợ cả cái Tề vương phủ từ trên xuống dưới vì ngươi mà chịu liên lụy. Tổ tông cơ nghiệp ngàn đời đều bị hủy hoại trong phút chốc! Còn ngươi, Tề Tuấn Khôn. Nương ngươi năm đó chỉ là một thị thiếp nhỏ bé. Mẫu thân ta thương tình nên mới đề bạt nương ngươi lên làm Sườn phi. Nhưng nương ngươi trong lúc mang thai thì lại không chịu an phận, ỷ vào mình mang thai cốt nhục của Tề gia, tùy ý hoành hành ngang dọc, hiếp đáp người nhà, chọc cho phụ thân giận chó đánh mèo, vài lần cấm túc suýt chút nữa là một xác hai mạng. Nếu không có mẫu thân ta che chở thì không đợi đến lúc ngươi chào đời thì nương ngươi đã chết rồi, làm sao mà ngươi có thể chiếm được vị trí trưởng tử này? Mẫu thân của ta đường đường là chính thất của quận vương, nhưng đối xử khoan dung, độ lượng với thị thiếp và con thứ, vậy mà các ngươi lại hồi đáp nàng như thế? Cướp lấy quyền chưởng quản, tự tiện lấy bớt của hồi môn của nàng. Nàng bị bệnh cũng không mời lang y đến bắt mạch. Đã vậy còn thường xuyên ở trước mặt lão thái quân và phụ thân nói xấu, vu hãm nàng, cái gì mà đích tôn nối dõi tông đường không thông minh, sẽ làm mất mặt gia tộc. Thậm chí còn ác ý đùa giỡn hãm hại ta. Cướp đoạt danh ngạch hại ta phải ở nhà không đi học được. Bên ngoài thì tỏ vẻ quan tâm nhưng sau lưng lại mời những kẻ bất tài mua danh bán tiếng tới dạy học cho ta. Ba năm học tập, ngay cả "Kinh thi", "Tam tự kinh" đều không được học đầy đủ. Làm cho phụ thân nghĩ ta tư chất yếu kém, bất tài vô dụng, khiến người nhiều lần muốn phế chức vị thế tử của ta. Chỉ tiếc ta là một ngốc tử, đến bây giờ mới hiểu ra."

Hốc mắt ửng đỏ tràn ngập phẫn nộ và ẩn nhẫn, giọng nói réo rắt mang theo tia bi thương ám ách, Lê Hi giải tỏa toàn bộ hận ý trong lòng cho nên càng nói càng nhanh, hắn phải dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.

Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận đều bị sự bùng nổ của hắn dọa sợ, trong thời gian ngắn không dám ngẩng đầu lên tiếng.

Trầm mặt một lát, Lê Hi khôi phục lại tâm tình, chậm rãi mở miệng nói "Tề Tuấn Khôn, nếu đổi lại ngươi là ta còn ta là ngươi thì ngươi có bỏ qua cho ta không?"

Tất nhiên là không bỏ qua rồi. Tề Tuấn Khôn im lặng cúi đầu. Lúc Lê Hi sinh ra, gã đã bắt đầu ghi hận. Tận mắt thấy phụ thân chuyển hết yêu thường từ mình lên đệ đệ mới ra đời, mà hạ nhân vì gã chỉ là con thứ nên chậm trễ, hầu hạ không chu đáo như trước.

Mấy năm quá khứ dần tích tụ thành oán hận cùng bất mãn, cảm xúc đó đã xâm nhập vào sâu trong xương tủy của gã, không thể nào thay đổi được.

Nhưng hôm nay nhìn đến ánh mắt thất vọng tràn ngập bi thương của thiếu niên, không hiểu vì sao trái tim dơ bẩn của gã run rẩy lên, trong lòng lan tràn cảm giác chua xót khó hiểu. (Huầy~ Bạn í diễn xuất quá đỉnh~)

Không ai mở miệng nói chuyện, Lê Hi ném cây roi xuống đất, xoay người cùng thị nữ Hoa Tụng của mình rời đi.

Một hạ nhân đuổi kịp hỏi hắn "Thế tử, đại thiếu gia… Có cần gọi lang y tới không?"

"Không cần để ý." Lê Hi lãnh đạm trả lời "Chỉ là bị thương chút ngoài da, quỳ vài canh giờ không chết được đâu."

"Còn biểu tiểu thư?"

"Đưa đến Mục Hoa các, thỉnh lão thái quân xử lý!" Lê Hi nói xong phất tay rời đi.

"Dạ." Hạ nhân thấp giọng tuân lệnh, kêu thị nữ dẫn Tô Ức Cận đi. Mà chính mình tiếp tục đứng canh Tề Tuấn Khôn.

Tô Ức Cận bị lời nói của Lê Hi làm cho xấu hổ, tựa như bị một bàn tay tát thẳng vào mặt vậy, đau đớn không chịu nổi. Trong lúc nhất thời không dám phản kháng, đành phải đi theo thị nữ tới gặp lão thái quân. Còn Tề Tuấn Khôn thì quỳ rạp trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.

Mãi đến khi thắp đèn Tô Ức Cận mới trở về phòng.

Tức giận gạt hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất, tâm tình của Tô Ức Cận vô cùng lo lắng.

Một ngày này ả trải qua rất không thuận lợi. Đầu tiên là Thất hoàng tử xưa nay vốn ôn nhu với ả nay lại đột nhiên vô cùng lãnh khốc. Sau đó Lê Hi tìm mọi cách gây khó dễ cho ả, cuối cùng đến cả lão thái quân cưng chìu ả cũng mở miệng trách mắng, phạt ả quỳ từ đường suốt một canh giờ.

Rốt cuộc mọi chuyện sao lại quẹo sang ngã rẽ khác rồi? Tô Ức Cận nghĩ nát óc mà không ra.

Đột nhiên ả chợt nghĩ tới Tề Nguyệt Như. Thất hoàng tử thay đổi thái độ với ả là từ khi Lê Hi tới bái phỏng. Lê Hi đơn thuần không có đầu óc, khẳng định Tề Nguyệt Như ở phía sau chỉ điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!