Chương 3: (Vô Đề)

Nếu Lê Hi không nhớ lầm thì nguyên thân tới bái phỏng ngay trong lúc Thất hoàng tử chán ghét vứt bỏ Tề Nguyệt Như, nguyên thân cũng bị đuổi ra ngay sau đó. Bởi vậy khi về tới Tề vương phủ liền bị Tề quận vương nghiêm khắc trách cứ, còn bị phạt viết Hiếu Kinh, Lễ Kí mỗi cái 100 lần.

Lúc trên đường về phòng, nguyên thân gặp Tô Ức Cận và Tề Tuấn Khôn đang ngồi chơi cờ với nhau trong đình viện. Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, đối với Tô Ức Cận không chịu nói rõ tình cảm khiến tinh thần và thể xác nguyên thân càng thêm mệt mỏi, phẫn uất.

Tề Tuấn Khôn thấy bộ dáng cô đơn của hắn thì bỏ đá xuống giếng, mở miệng giễu cợt. Nguyên thân tức điên lên cãi lộn với gã thì không may trượt chân xuống hồ.

Tề vương phi biết được liền bẩm báo với lão thái quân, muốn trách phạt Tề Tuấn Khôn. Lại trùng hợp thấy Tô Ức Cận cũng đang đi đến phòng lão thái quân, bị ả dùng hoa ngôn xảo ngữ làm cứng họng.

Vì bảo vệ Tề Tuấn Khôn, ả bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen, chụp tội danh bất kính với huynh trưởng lên đầu nguyên thân.

Tề vương phi xưa nay trầm mặc ít nói, lại bị lão thái quân từ chối gặp mặt, cho nên nhất thời không biết làm thế nào.

Cuối cùng Tề Tuấn Khôn chẳng những không bị trách phạt mà còn được lão thái quân ưu ái thêm, địa vị mẫu thân của gã cũng theo đó phất lên như diều gặp gió.

Về phần nguyên thân thì bị răn dạy một trận, nhưng không chịu xin lỗi Tề Tuấn Khôn nên chịu đủ ủy khuất.

Thân thể nguyên thân vốn yếu ớt lại nhiều bệnh, hơn nữa trong lòng lại mang nhiều áp lực, hoàn toàn mệt mỏi, đến nỗi bệnh không dậy được. Cứ thuận theo như thế nên một tai họa ngầm lặng lẽ được chôn xuống.

Nghĩ vậy, Lê Hi trong lòng cười lạnh, sâu sắc cảm thấy Tề quận vương đúng là một tên não tàn. Tôn ti trật tự trong cái Tề vương phủ loạn hết lên rồi, nguyên thân đường đường là thế tử của Tề vương phủ, tính theo cấp bậc thì cao hơn Tề Tuấn Khôn rất nhiều.

Nếu không phải vì cốt nhục thân tình, Tề Tuấn Khôn và Tô Ức Cận phải hành đại lễ khi gặp hắn.

Nguyên thân rơi vào trong hồ bất luận thế nào cũng dính dáng tới hai kẻ đó, đều do bọn họ không cẩn thận. Huống chi nguyên thân cũng không phải tự mình rớt xuống hồ, đều do Tề Tuấn Khôn cố ý hại nguyên thân.

Trật tự tôn ti đảo lộn, không phân biệt trên dưới, xem ra dòng chính ở Tề vương phủ đúng là khó sống. Nhưng dòng chính vĩnh viễn là dòng chính, bây giờ hắn đã thay thế nguyên thân bạc nhược kia, tuyệt sẽ không nhường nhịn bọn họ nữa!

Lê Hi hiểu rõ tình huống trước mắt, trước hết cứ để Tô Ức Cận ỷ có lão thái quân làm chỗ dựa với Thất hoàng tử tỏ lòng kính trọng với ả. Chỗ lão thái quân hiện tại hắn sẽ không đụng đến, nhưng với Thất hoàng tử thì hắn sẽ sử dụng chút mưu kế.

Hơi hé mắt ra, hắn nhìn bên hông trống rỗng của Thất hoàng tử, âm thầm tính toán.

Hắn nhớ rõ lúc ở Đan Hi viên thấy Thất hoàng tử còn đeo cái hà bao do Tô Ức Cận tặng, giờ cũng tháo xuống luôn rồi. Phải biết rằng, cái hà bao Tô Ức Cận dành rất nhiều tâm tư để làm nên khiến Thất hoàng tử rất yêu thích.

Có thể thấy được lời đối thoại của mình với Tề Nguyệt Như đã thành công tạo thành một tấm lưới vô hình ngăn cách Thất hoàng tử và Tô Ức Cận.

Tô Ức Cận đối với thủ đoạn kết giao tri kỷ có chút tự tin. Tự nhận mình quang minh lỗi lạc, không có tình cảm nam nữ. Mà dù sao đây cũng là Đại Chu, ả Tô Ức Cận này sắp xếp mình mang danh phận là em họ của Tề Tuấn Khôn, hẳn có thể tự do hành động thân mật.

Lê Hi vô cùng chờ mong xem cảnh Thất hoàng tử gặp nữ tử mình yêu thương đang ước hẹn với nam nhân khác, không biết trên mặt gã sẽ là biểu tình gì nhỉ? Huống chi Tề Tuấn Khôn cũng đeo bên hông một cái hà bao y chang của gã nữa.

Trong đầu não bổ ra cảnh tượng đặc sắc kia, Lê Hi nhếch miệng lộ ra nụ cười mang vài phần ngọt ngào. Nhưng trong mắt Thất hoàng tử thì Lê Hi đang mộng đẹp. Không làm gã suy nghĩ nhiều, ngược lại còn sai hạ nhân mang đến một cái chăn phủ lên cho hắn.

Không lâu sau đã đến Tề vương phủ.

Thất hoàng tử nhéo nhéo cái mũi của hắn, ý muốn hắn tỉnh dậy.

Bị Thất hoàng tử quấy nhiễu, lông mày Lê Hi khẽ nhíu lại, chậm chạp mở đôi mắt mông lung ra. Hắn theo bản năng dựa sát vào người Thất hoàng tử, còn thoải mái cọ cọ lên nữa, bộ dáng ngây thơ đó giống như một con mèo đang làm nũng. (Bạn ý chỉ diễn kịch thui nhé)

Thất hoàng tử bất đắc dĩ lắc đầu, không so đo việc hắn vô lễ, mặc kệ hắn ngọ nguậy trong ngực mình. Lê Hi nhúc nhích người vươn tay ôm lấy cánh tay của gã.

Hơi thở thanh nhã của thiếu niên như có như không, nụ cười chưa biến mất trên khóe môi phá lệ ngọt ngào. Cảnh sắc này làm cho Thất hoàng tử không khỏi rung động.

Gắt gao nhìn đôi môi đỏ hồng kia, Thất hoàng tử phát hiện mình không thể dời mắt đi được. Một trận khô nóng khó hiểu từ bụng dưới trào lên, gã vội vàng nâng thiếu niên dậy, lợi dụng y phục rộng che giấu sự thất thố của mình.

Biến hóa của Thất hoàng tử tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt của Lê Hi. Hắn giấu kĩ sự khinh miệt của mình, đáy lòng thầm cảm thán, cái gì mà đế vương kinh tài tuyệt diễm chứ, chẳng qua chỉ là một tên ngụy quân tử háo sắc mà thôi.

Trong lòng nghĩ vậy, Lê Hi lôi kéo ống tay áo của gã hỏi

"Sao vương gia ngẩn người vậy?"

Không có gì. Thất hoàng tử nói lảng sang chuyện khác để che dấu sự xấu hổ của mình

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!