Chương 27: (Vô Đề)

"Đi thăm dò hai Omega kia." Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, âm cuối hơi cao làm bật lên sự sát phát quyết đoán.

Vâng Người hầu dạ một tiếng rồi lui xuống.

Tâm tình bây giờ của Thái tử điện hạ không được tốt, bản thân phải chú ý thỏa đáng.

Không khí xung quanh an tĩnh và thanh thản, người hầu lặng lẽ đi theo sau lưng mình, người đàn ông chậm rãi bước tới chỗ mà Lê Hi và Lạc Tị Ly vừa mới đứng nói chuyện lúc nãy.

Ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh thấy không có ai, người đàn ông đó liền cúi người nhặt lên một chiếc khăn tay bằng lụa bị vò nát vứt trên mặt đất.

Chiếc khăn tay thuần trắng không có thêu bất kì hoa văn nào, trên đó chỉ có vương vấn chút hơi thở trong veo, chứng minh chủ nhân nó là người mang thuộc tính nào.

Cẩn thận gấp chiếc khăn rồi tính bỏ vào túi áo, nhưng khi người đàn ông nhìn thấy một chút nước mắt còn xót lại trên đó thì khẽ nhíu mi, động tác cũng dừng lại.

Giống như vừa nhớ ra cái gì đó không tốt đẹp mấy, hơi thở lạnh lẽo trên người của y tỏa ra, vì vậy bầu không khí xung quanh bị ngưng đọng lại.

Qua một lúc sau y mới chậm chạp cử động.

Một ngọn lửa màu xanh bỗng dưng bùng phát mạnh mẽ bao bọc lấy chiếc khăn trên tay y. Chỉ trong một cái chớp mắt, chiếc khăn tay đó liền bị đốt cháy thành tro bụi.

Rollin…

Giọng nói trầm thấp ôn nhu của y như thấm thật sâu vào trong xương cốt, nhưng đáy mắt y lại nồng đậm sát khí, giống như một ác mộng khiến người kinh hoàng, không rét mà run…

Thư viện của Học viện quân sự Đế quốc.

Từ lần gặp gỡ công tước phu nhân ở Bách Mộc viên, Lê Hi thường xuyên được bà mời gặp một mình.

Mặc dù thân phận con ruột của phủ công tước được giấu giếm rất kĩ nhưng xuất thân thấp hèn từ một xóm nghèo nhỏ lại bùng nổ mãnh liệt như bệnh dịch, thậm chí có người đứng trước mặt hắn chỉ trích, nói dòng máu bẩn thỉu chảy trong người hắn không xứng đáng được ngồi học ở Học viện quân sự Đế quốc.

Trước những lời nói gay gắt như thế, Lê Hi cũng không thèm để ý. Bởi vì hắn biết, nguyên nhân bọn họ cô lập mình chính là xuất phát từ lòng ghen tị mà thôi.

Ở Tuần báo có vô số học sinh phát biểu luận văn của mình, nhưng chỉ có luận văn của hắn là được công tước phu nhân chú ý.

Phải biết rằng, Oderschvank chính là một thế gia quân chính duy nhất của Đế quốc.

Nếu như có thể móc nối quan hệ được với họ, thì cho dù không có căn cơ gốc rễ gì cũng có thể tại Đế quốc phấn đấu nhiều năm.

Đây mới là quyền lợi chân chính mà ai cũng muốn có được.

Vân phiên phúc vũ (ý nói thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa), chỉ cần một lời nói thôi là đủ để quyết định số phận của một người, thậm chí là toàn bộ đế quốc.

Mà một người như Rollin không hề có một chút ưu điểm nào thế mà lại được bọn họ coi trọng, đây quả thực là không thể nào tha thứ được.

Vươn tay khẽ đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, Lê Hi khôn khéo che dấu ý cười nồng đậm trào phúng nơi đáy mắt.

"Làm phiền ngài thay ta chuyển lời đến công tước phu nhân, được ngài ấy mời thì đối với tôi đây đúng là hết sức vinh hạnh."

Hai tay nhận lấy thiệp mời, thái độ đúng mực lễ phép của Lê Hi rất dễ dàng lấy lòng người khác.

"Không, ngài đừng khiêm tốn quá, Hạ Tương Lệ Xá cũng sẽ vì ngài mà rồng đến nhà tôm thôi." Quản gia đưa thiệp mời tới nói lời nịnh nọt.

Hắn ta chính là tâm phúc của công tước đại nhân, cố ý tới dò xét tình huống của Lê Hi.

Trước khi tới đây, hắn ta vốn không có hy vọng quá nhiều về vẻ ngoài của Lê Hi.

Dù gì thì cũng là một đứa trẻ lớn lên ở một xóm nghèo, chỉ cần mọi quy tắc lễ nghi không có trở ngại gì, không làm mất mặt gia tộc Oderschvank thì hắn ta cũng sẽ cử xử hòa ái với hắn.

Nhưng đến khi tự mình tận mắt chứng kiến sự ưu nhã cao quý của hắn hoàn toàn khác xa với những lời đồn khinh miệt trước đó, hắn ta mới biết được bản thân hiểu lầm vô cùng ngớ ngẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!