Chương 17: (Vô Đề)

Nhất định phải đi? Ngón trỏ khẽ gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt của Nguyên phụ có chút âm trầm.

Đúng vậy thưa cha. Lê Hi cúi đầu, thần sắc ảm đạm

"Trừ bỏ điều chế hương ra, con thật sự không có hứng thú với cái gì cả. Vả lại ở trong nước toàn chướng khí mù mịt, chẳng bằng ra nước ngoài."

Cẩn thận che dấu tính toán trong mắt, Lê Hi nhu thuận cúi đầu.

Hắn biết rõ Nguyên phụ đang suy tính cái gì.

Loại người có tính khống chế dục mạnh như Nguyên phụ chắc chắn sẽ không muốn hắn rời khỏi tầm mắt. Lão e sợ khi hắn xuất ngoại rồi sẽ nuôi lớn tâm tư, không muốn trở thành con cờ trong tay gã.

Hồi tưởng lại kết cục bi kịch của nguyên thân, làm sao hắn có thể cho Nguyên phụ muốn gì được nấy chứ?

Lão đã khống chế nguyên thân rất tốt, cố ý nuôi nguyên thân trở thành con rối chỉ có biết điều chế hương, còn ngoài ra thì chả biết gì cả. Một khi rời khỏi sự che chở của lão, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được.

Điều này được chứng minh từ sau khi Nguyên Mạt Ly bước chân vào Nguyên gia, Nguyên phụ đã buông tha cho nguyên thân, thờ ơ lạnh nhạt, tùy ý để hắn sa đọa vào vũng bùn.

Cái loại nam nhân máu lạnh vô tình, chỉ biết đặt lợi ích lên hàng đầu như lão, thật không xứng đáng là một người cha! Trong danh sách báo thù của nguyên thân cũng có tên của lão.

Nhưng trước mắt, thế lực của Lê Hi vẫn còn rất yếu, bây giờ mà muốn phản kháng chả khác gì lấy trứng chọi đá. Thậm chí nếu như không cẩn thận thì sẽ bị Nguyên phụ nhốt lại, vĩnh viễn mất đi tự do.

Nếu hắn nhớ không lầm thì cái nhà ấm trồng hoa hồng kia, căn bản chính là nhà giam được Nguyên phụ xây dựng nhằm để thỏa mãn dục vọng khống chế của mình!

Vì tương lai mai sau, hắn đành tránh đi mũi nhọn, tạm thời rời khỏi đất nước đầy thị phi này.

Còn về phần Nguyên Mạt Ly, hắn sẽ để ả lại làm cho Nguyên phụ ngột ngạt, miễn cho đến khi mình đi rồi lại để họ nhàm chán.

Nguyện Mạt Ly dã tâm bừng bừng, bụng đầy mưu kế.

Khi mình đã xuất ngoại rồi, ả nhất định sẽ tìm cách đoạt lấy quyền lực của Nguyên phụ để củng cố thực lực và địa vị của ả. Còn hắn chỉ việc ngồi xem kịch vui trai sò cắn nhau rồi nhảy ra làm ngư ông đắc lợi.

Đợi đến khi cánh chim của mình hoàn toàn cứng cáp, địa vị ngang hàng, hắn sẽ trở về thanh toán nợ nần với từng người một!

Mắt lạnh nhìn khuôn mặt âm trầm của Nguyên phụ, Lê Hi trong lòng hiểu được, việc quan trọng trước mắt là thuyết phục làm sao để lão cho mình rời đi.

Nguyên phụ cũng đang cẩn thận đánh giá Lê Hi.

Cho tới bây giờ, đứa con này chính là con rối tốt nhất trong tay lão. Thiên phú tuyệt luân, biết nghe lời, giống như là búp bê vải vậy, hoàn toàn lớn lên dựa theo ý muốn của lão. Nếu đứa nhỏ này mà có ý nghĩ nào đó không an phận, đây chính là điều mà lão không thể nào tha thứ nhất.

Thu hồi lại lệ khí trong mắt, Nguyên phụ bày ra vẻ mặt hiền từ nói với Lê Hi

"Duy Nhất, nếu con ngại phiền, cha sẽ bảo bọn họ rời khỏi đây. Cha bây giờ tuổi tác đã cao, mà cũng chỉ có mình con là con trai, chẳng lẽ con thật sự muốn xuất ngoại du học sao?"

Phản ứng của Nguyên phụ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lê Hi, hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên phụ, điều chỉnh tâm tình hòa khí, chuẩn bị tìm ra lý do thoái thác.

"Cha đừng có hiểu lầm.

Con rời đi không phải vì ngại phiền hay muốn trốn tránh, mà là vì Nguyên gia. Đối với một luyện hương sư mà nói, nhãn giới là yếu tố vô cùng quan trọng. Con đã xem qua tư liệu mà Nguyên gia đã ghi lại, nhóm luyện hương sư giống như con trước đó cũng đã từng ra nước ngoài học hỏi tri thức.

Đến từng vùng đất trên thế giới, thu thập kỳ hoa bách thảo, sau đó lại về nhà dốc lòng điều chế hương, tìm ra phong cách của riêng mình. Bởi vậy con cũng muốn noi theo tổ tiên, muốn đi ra ngoài để mở mang tầm mắt. Huống chi, phương pháp điều chế hương của nước mình khác với ngoại quốc.

Con cũng đã cẩn thận nghiên cứu qua phương pháp phối hương của tổ tiên, ít nhiều gì thì cũng có dùng chút phương pháp của ngoại quốc. Cho nên con muốn ra nước ngoài học hỏi để nâng cao trình độ của mình lên.

Cha, tâm nguyện lớn nhất của con trong lúc sinh thời đó chính là, có thể khôi phục lại toàn bộ phương thức điều chế hương đã thất truyền của tổ tiên, làm cho Nguyên gia một lần nữa leo lên đỉnh hoàng kim như ngày xưa.

"Lời nói của Lê Hi không thể nghi ngờ là trúng ngay tim đen của Nguyên phụ. Lão nhìn chằm chằm Lê Hi một lúc sau rồi chậm rãi gật đầu, giọng điệu mang theo ám chỉ nói"Muốn đi thì cứ đi, chính là đừng có quên đường về nhà, cho dù đi xa tới đâu thì cũng nhớ đường mà quay về.Cha yên tâm đi."

Nghe ra ý vị sâu xa trong lời nói của lão, Lê Hi khẽ khép hờ đôi mắt, che đi bão tố nổi lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!