Thời gian điều chế gần như đã kết thúc, phần lớn thí sinh cởi áo khoác trắng ra cầm sản phẩm của mình tập trung ở đại sảnh.
Một đám chai lọ tinh xảo chứa đựng những chất lỏng trong suốt bày ra thành một hàng trước mặt ban giám khảo.
Giáo sư Vương là người có thâm niên nhiều năm lần lượt kiểm tra thì chỉ thấy có 13 cái, còn thiếu 2 cái nữa.
Chính là của Lê Hi và Nguyên Mạt Ly.
Ông ta ngẩng đầu thì vừa vặn thấy Nguyên Mạt Ly đang đứng ở một góc. Ả nhìn chằm chằm phương hướng của phòng nghiên cứu với vẻ mặt lo lắng, trong tay ả đang cầm một chiếc bình thủy tinh vô cùng đặc biệt tinh xảo.
Chắc là đang lo lắng cho em trai của mình cho nên mới đứng đó đợi. Dù sao cũng là tình cảm chị em thắm thiết nên giáo sư Vương chỉ lắc đầu, không thúc giục ả.
Thời gian dần trôi qua, còn khoảng năm phút nữa là đến giờ đánh giá nhưng Lê Hi vẫn chưa có xuất hiện.
Trong đại sảnh, mọi người bắt đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán. Thỉnh thoảng có âm thanh vui sướng khi người khác gặp họa phát ra.
Trong lòng bọn họ yên lặng chờ đợi, nếu năm phút này trôi qua mà Lê Hi vẫn chưa xuất hiện thì coi như vị thiếu niên có thiên phú trong truyền thuyết kia chắc chắn sẽ bị ban giám khảo đánh rớt, khó có thể khôi phục lại vinh quang của ngày xưa.
Nguyên Mạt Ly đứng ở trong góc cúi đầu, đáy mắt ả tràn ngập sự lo lắng.
Ả đã nghe được mọi người thảo luận về việc Lê Hi đổi mới phương pháp phối hương.
Ả đoán rằng Lê Hi đã biết mình ăn cắp phương pháp của hắn. Về phần hắn làm sao biết được thì chắc chắn có người âm thầm giúp đỡ, cho nên lúc hắn thấy được đề tài của ả nên mới sinh ra lòng cảnh giác.
Bất quá không sao.
Toàn bộ giới luyện hương này, kể cả đại sư La Mạn Lâm vốn có danh tiếng lớn cũng không thể trong thời gian ngắn ngủn điều chế ra loại phương pháp phối hương mới, huống chi Lê Hi mới còn nhỏ tuổi?
Ha, Nguyên Mạt Ly cẩn thận che dấu nụ cười lạnh.
Tránh được một kiếp thì thế nào?
Cho dù lần này không thể đổ tội danh đạo văn lên đầu hắn thì chính ả cũng có cách khác đẩy hắn xuống vực sâu.
Nguyên Duy Nhất, đời này mày nên nếm thử vị bị dẫm đạp dưới chân đi!
Tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian đã kết thúc, tất cả mọi người tập trung lại chuẩn bị nghe kết quả cuối cùng. Nguyên Mạt Ly cũng dần bình ổn lại tâm tình, ả chuẩn bị cầm sản phẩm đi nộp.
Không cần phải chờ thêm nữa, khóe môi của Nguyên Mạt Ly cong lên một độ cong sung sướng.
Ngày lúc này, một làn hương mang ý vị đặc biệt đột nhiên bay vào mũi ả. Ả theo bản năng quay đầu lại thì thấy thân ảnh thon dài của một thiếu niên dần hiện ra phía sau mình. Trong tay của hắn đang cầm một chiếc bình mang hình dáng bình thường không hơn không kém.
Điều đó không có khả năng!
Nguyên Mạt Ly khẩn trương nín thở, ả gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Biểu tình kinh ngạc của ả làm cho Lê Hi cảm thấy rất hài lòng.
Cẩn thận đánh giá cô bé trước mắt vài lần, Lê Hi thu hết sự hèn mọn cùng âm ngoan của ả vào đáy mắt. Hắn chán ghét nhíu mày, vẻ mặt hờ hững đi lướt qua người ả, hắn cầm sản phẩm của mình tới chỗ ban giám khảo.
Nguyên Mạt Ly thấy bộ dáng cao ngạo của hắn không khỏi giận dữ. Nhưng ả vẫn miễn cưỡng nhẫn nại. Ả cắn cắn môi dưới của mình để bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, hốc mắt mang theo hơi nước khiến người ta thương tiếc.
Mọi người không có để ý không khí vi diệu giữa chị em bọn họ, ngược lại đang chú ý đến chiếc bình bé nhỏ của Lê Hi, thậm chí có thể nói là sơ sài.
Không phải là chiếc bình được thiết kế tỉ mỉ, công phu, trên chiếc bình của hắn không có hoa văn trang trí nào, trông có vẻ dị thường keo kiệt.
Coi bộ hắn đã muốn bỏ cuộc trong cuộc thi này rồi!
Mọi người ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!