Chương 10: (Vô Đề)

Lê Hi quay trở về viện trạch của mình, chưa kịp ngồi xuống ghế đá trước sân thì Hoa Tụng tiến lên thông báo có người gửi thư cho hắn.

Lê Hi mở ra nhìn thoáng qua, đột nhiên nở nụ cười.

Tiện tay ném phong thư qua cho Hoa Tụng, hắn chỉ chỉ phong thư nói "Xem kìa, Tô đại mỹ nhân của chúng ta muốn sủng ái ta a!"

Thì ra biện pháp mà Tô Ức Cận nói chính là muốn quay về Tề quận vương phủ.

Ả đã nhìn ra dòng chính thất của Tề quận vương phủ đã khôi phục lại, địa vị của Lê Hi theo đó phất lên như diều gặp gió, mà ngay cả Thất hoàng tử cũng đối hắn muốn gì chiều nấy, vô cùng sủng ái.

Bởi vậy ả liền nghĩ ra biện pháp chỉ có núp dưới cánh của Lê Hi thì mới có thể thoát khỏi mũi tên mà Thất hoàng tử muốn ngắm vào ả. Hơn nữa, Lê Hi đối với ả vô cùng săn sóc, thậm chí thời điểm ả mới bước chân vào Tề quận vương phủ còn có chút ái mộ. Điều này làm ả tin chắc có thể câu dẫn được Lê Hi.

Phong thư mang đậm hương hoa cùng với câu chữ chứa chan tưởng niệm với Lê Hi. Tô Ức Cận bày tỏ sự bi thương của mình, từng câu từng chữ hướng hắn khẩn cầu giải thích, hy vọng hắn có thể tha thứ những việc làm trước đó của ả. Cuối thư còn ngượng ngùng bày tỏ cảm tình với Lê Hi gì mà sau khi trải qua chốn hồng trần, ả cảm thấy chỉ có Lê Hi mới là người thật tâm với ả nhất. (Ọe… Sến quá…)

Hoa Tụng tức giận xém chút nữa là xé nát phong thư rồi lập tức kéo Lê Hi tới trước mặt lão thái quân mách tội.

"Thế tử gia, biểu tiểu thư đúng là khinh người quá đáng! Người lúc nào thì cùng nàng ta thân mật chứ? Còn cố ý viết bức thư lăng loàn này làm nhục người! Bản thân nàng ta không biết xấu hổ thì thôi đi, đã vậy còn nghĩ người khác không biết xấu hổ giống mình sao?"

"Đây không phải là thời cơ tốt sao?" Lê Hi lấy lại phong thư trong tay Hoa Tụng, vuốt thẳng lại phong thư bị nàng làm nhăn, chậm rãi nói "Nàng ta nghĩ muốn bám vào ta thì ta sẽ để nàng ta toại nguyện. Chẳng qua liệu nàng ta có gánh nổi hậu quả này không."

Lê Hi nói xong, cầm lấy giấy bút viết một phong thư khác rồi đặt vào cái hộp có chứa sẵn phong thư của Tô Ức Cận.

Cao giọng gọi một gã sai vặt đến, Lê Hi đem cái hộp giao cho gã ta nói "Tự mình đưa cho Thất hoàng tử, đưa xong nhớ trở lại."

"Vâng." Gã sai vặt gật đầu vâng một tiếng rồi cầm cái hộp xoay người rời đi.

"Thế tử gia, người làm vậy có hay không…" Hoa Tụng lo lắng nhìn Lê Hi. Dù sao Tô Ức Cận và Thất hoàng tử có quan hệ mờ ám, nếu Lê Hi làm vậy khiến Thất hoàng tử tức giận thì làm sao đây?

"Không sao đâu." Lê Hi phất tay "Ta càng làm như vậy thì hắn sẽ càng luyến tiếc ta. Trước tiên giúp ta thay y phục, lát nữa sẽ có người tới đây."

Quả nhiên mới qua thời gian hai tách trà nhỏ, liền có hạ nhân tới thông báo có Thất hoàng tử tới thăm, hiện giờ đã đến trước viện trạch của Thế tử.

Khóe miệng Lê Hi cong lên một độ cung đẹp đẽ, sau đó cùng Hoa Tụng khẽ liếc nhau một cái. Trong nháy mắt, hắn biến đổi thành bộ dáng vô cùng tức giận, hung hăng gạt hết những thứ trên bàn xuống đất.

Thất hoàng tử vừa bước vào phòng thì thấy đồ đạc vương vãi khắp nơi, một cái nghiên mực bay tới xẹt qua mặt gã.

"To gan!" Hạ nhân của Thất hoàng tử nhanh chóng bảo hộ gã phía sau mình rồi tức giận quát Lê Hi.

Giống như vừa mới nhận ra có người đứng ở cửa, Lê Hi ngừng động tác đập phá, thản nhiên hành lễ một cái. Sau đó hắn cầm bức họa chân dung vẽ Thất hoàng tử kề vai với mình hung hăng ném xuống đất.

Tâm của Thất hoàng tử vì hành động của Lê Hi mà co rút đau đớn.

Bức họa này được vẽ trong thời gian quan hệ hai người còn hòa hảo, bức họa vẽ hai người chỉ còn thiếu câu thơ lưu niệm nữa là hoàn thành. Lê Hi yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, hắn làm nũng với gã đợi đến khi hắn luyện chữ tốt xong rồi muốn tự tay viết nên. Ai ngờ bức họa được hắn xem như bảo bối đó có ngày bị hắn quăng xé tàn nhẫn xuống đất như vậy.

Phất tay bảo hạ nhân lui ra ngoài, Thất hoàng tử bình ổn lại tâm tình, đi đến bên cạnh Lê Hi, ôn nhu nắm tay hắn khuyên nhủ "Tô Ức Cận kia bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi, nếu ngươi không thích bổn vương liền trừ khử nàng, tội gì phải kích động đến nỗi ngay cả bức họa cũng xé. Lỡ như không cần thận làm mình bị thương thì sao đây?"

"Ha." Lê Hi cười lạnh một tiếng rồi đẩy gã ra "Vương gia đừng lừa Cảnh Hành nữa. Cho tới bây giờ, chỉ sợ Cảnh Hành cũng là đồ chơi của người đi?"

Ngũ quan vốn xinh đẹp động lòng người của thiếu niên nay vì cơn giận dữ mà vặn vẹo hết cả lên khiến người ta khiếp sợ. Nhất là đôi mắt đá mèo tràn ngập hận ý cùng quyết tuyệt kia nhưng ngược lại trông rất giống bảo thạch được nước Ba Tư cống nạp, tràn đầy lưu quang, diễm lệ vô song. Trái tim của Thất hoàng tử nhịn không được đập nhanh hơn một nhịp, gã lo lắng giải thích "Cảnh Hành, bổn vương sao có thể như vậy được?"

"Sao có thể như vậy được?" Ngữ khí đông lạnh của Lê Hi tan vỡ "Lần trước người đối Tô Ức Cận có ý, Tề gia liền dốc lòng bồi dưỡng, tỷ tỷ lại lo lắng đủ thứ, nhiều lần căn dặn chúng ta phải hết lòng chăm sóc, không được để xảy ra bất kì sơ sót nào. Mà Tô Ức Cận thì sao? Nàng ta câu dẫn huynh trưởng, sau lưng hãm hại ta và tỷ tỷ, nhiều lần làm mất mặt Tề gia, ngay cả Thái hậu cũng tức giận, hạ lệnh trách phạt.

Một nữ tử vong ân phụ nghĩa, đức hạnh bại hoại như thế mà người lại mang nàng ta đi, một chút cũng không thèm để ý đến việc Tề gia phải giải quyết hậu quả ra sao, không biết hướng Thái hậu giải thích thế nào về việc nàng ta đang bị cấm túc mà bỗng dưng biến mất. Người thích Tô Ức Cận, đem nàng ta tới biệt viện nuông chiều, nhưng người cũng phải nghĩ tới tỷ tỷ vừa mới hạ sinh cho người một hài tử chứ? Chắc người cũng biết khắp nơi trong kinh thành đang đồn thổi việc này đi? Huống chi hiện tại Tô Ức Cận coi như là cơ thiếp của người, vậy mà người lại mặc nàng ta viết phong thư tràn đầy lời lẽ dâm uế đến vũ nhục ta, vu hại ta mang tiếng bất trung bất nghĩa. Ta hỏi người một câu, nếu như phong thư này rơi vào tay quan Ngự sử thì sẽ ra sao đây? Kẻ có ác tâm viết một phong thư thì câu chữ trong đó cũng đủ biến thành dao nhọn đâm chết người. Chỉ cần để phong thư này lộ ra dù chỉ một chút thì có thể kéo Tề gia vào vạn kiếp bất phục. Vương gia, tỷ tỷ và Tề gia vì Túc vương phủ sớm đã không màng đến danh lợi, địa vị cao sang, tự nguyện trải qua cuộc sống tầm thường. Chẳng lẽ những điều đó chưa đủ thỏa mãn người sao? Chẳng lẽ người phải bức ép mấy trăm miệng ăn của Tề gia mới chịu bỏ qua?"

Lê Hi đứng trước mặt Thất hoàng tử, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của gã gằn từng câu từng chữ tựa như một cây búa nện vô số lần vào tim Thất hoàng tử, khiến gã đau đến không thể hô hấp nổi.

"Cảnh Hành…" Thất hoàng tử ngơ ngác nhìn hắn, không biết nói thế nào. Lê Hi nói hoàn toàn đúng sự thật khiến gã không thể phản bác được câu nào. Hiện tại gã thật sự muốn diệt trừ Tô Ức Cận, nhưng bản vẽ chế tác Hồng Y đại pháo sắp được hoàn thành, gã luyến tiếc không muốn buông tha.

Lê Hi nhìn ra sự do dự trong mắt gã liền quỳ gối trên đống mãnh vỡ vương vãi trên đất "Vương gia, Cảnh Hành biết người có nỗi khổ khó nói, không thể làm được. Nhưng Cảnh Hành to gan quỳ xuống cầu xin người một ân điển. Cảnh Hành dùng cả tính mạng của mình cầu xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta cùng với toàn gia Tề quận vương phủ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!