Chương 7: (Vô Đề)

Ta... Tiên Quân đang định giải thích, đột nhiên lại bị Lê Hi ra hiệu cắt ngang. Thì ra Ma Tôn bên cạnh đã sắp tỉnh.

Lê Hi lắc đầu, ý bảo y sau này hẵng nói, sau đó đi tới bên cạnh Ma Tôn.

Ma Tôn từ trong hôn mê tỉnh lại, đã nhìn thấy Lê Hi cùng Tiên Quân đứng trước mặt. Gã hơi sửng sờ, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

"Hai vị tìm ta có việc?"

Ma Tôn bình thản nói, thần sắc như thường.

Dù sao cũng là Ma Tôn, dù trở thành tù nhân cũng vẫn có thể tự tại.

Đừng khẩn trương. Lê Hi khoanh chân ngồi trên nhuyễn tháp, một tay nâng cằm, thuận tay bỏ vào trong lư hương một nắm hương liệu, nửa khép che lại hàn ý trong mắt.

Ác Mộng hương, có thể phóng đại vô hạn chỗ mẫn cảm nhất trong lòng người, tâm tính dao động. Đồng thời cũng là hương liệu thích hợp Ma Tôn và Cổ Lăng Chiêu nhất.

Hai người này, một người thích khắp nơi đùa giỡn nhân tâm, một người trợ Trụ vi ngược giúp gã lừa gạt, hắn rất hứng thú, nếu thuốc này dùng trên hai người bọn họ, hiệu quả sẽ như thế nào?

Bạch y thiếu niên thoải mái trong làn khói xanh.

Thời khắc này Lê Hi không kiêu ngạo giống như khi ở Y Tông, ngược lại hơi lộ ra dáng vẻ lười biếng.

Nhưng con ngươi đen như mực kia vẫn như trước phẳng lặng trong suốt, như chứa những ngôi sao nhỏ, chỉ cần nhìn qua, sẽ lún vào trong đó.

Chân nguyên lực của Ma Tôn bị Tiên Quân giam cầm, căn bản không cách nào chống cự.

Gã không tự chủ được nhìn chằm chằm mắt Lê Hi, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

"Chúng ta hàn huyên một chút." Gảy hương liệu trong lư hương, vẻ mặt thờ ơ:

"Ngươi vì sao thích Cổ Lăng Chiêu? Là bởi vì gã có thể làm cho ngươi vui sướng, hay bởi vì thể chất Hỗn Độn đem lại lợi ích cho ngươi? Đường đường là Ma Giới chí tôn, lại lưu lạc trở thành người hầu cho kẻ khác, ngươi thật sự cam tâm?"

Thanh âm du dương mang theo chút tà ác, sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối dễ dàng dẫn ra mặt tối từ sâu trong nội tâm con người.

Không. Ma Tôn máy móc mở, lệ ý trong mắt như ẩn như hiện.

Lời nói của Lê Hi thực sự quá mức trắng ra, từng chữ từng chữ tàn nhẫn đâm vào tim, vạch trần toàn bộ chua xót mà gã đè nén thật lâu ở sâu trong nội tâm, lộ ra vết thương loang lổ máu ở bên dưới, khiến gã cực kỳ thống khổ.

Như vậy a... Lê Hi thở dài, sau đó ra hiệu Tiên Quân đánh gã ngất xỉu đưa về phụ cận Y Tông.

Cũng đã chôn xong bom, hiện tại hắn chỉ cần lặng lẽ đợi nó nổ.

Bên trong tĩnh thất chỉ còn một mình Lê Hi.

Hắn tính toán thời gian sau đó liền lấy ra một khối Băng Linh Thạch, nhanh chóng điêu khắc.

Lúc này trong tông miếu Y Tông, Y Tiên đang quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt áy náy.

Phân thân lão tổ Kim Tiên từ Tiên Giới đang hung hăng trách mắng gã.

Y Tiên vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ đến, Bạch Cảnh Mặc chẳng qua chỉ là một thiếu môn chủ của một tông môn sa sút, thiên phú không có, nội tình càng không, lại có thể nhấc lên sóng lớn như vậy, ngay cả thế lực Y Tông tại Tiên giới cũng bị chấn động, phân thân xuống Tu Chân Giới để tìm hiểu tình huống, gã liền vội vàng cẩn thận thuật lại câu chuyện từ đầu đến cuối.

Sau khi Chân Tiên nghe xong, nhíu mi hồi lâu cũng không nói gì. Ông cẩn thận nhìn mặt Y Tiên, sau đó bấm tiên quyết đánh lên người gã.

Một làn khói màu đỏ thoát ra từ miệng Y Tiên, đó chính xác là Xuân Ý cổ mà trước đó Ma Tôn cùng Cổ Lăng Chiêu hạ.

Đây là... Y Tiên cả kinh thất sắc, sau đó ngực đau nhức, trước mắt một mảnh đen kịt.

Không biết qua bao lâu, gã mới từ từ tỉnh dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!