Chương 28: (Vô Đề)

"Đừng nói nhiều, tôi sợ là tôi không nhịn được."

Yến Ninh... Lời nói dang dở bị Trịnh Trạch suy ra ám chỉ. Ham muốn vốn đã nóng bỏng ngay lập tức được đốt cháy.

Phần giữa quần tây nhanh chóng nhô ra, mà tay Trịnh Trạch cũng nỗ lực đưa lên ôm hông Lê Hi.

Nhưng một giây kế tiếp, gã đã bị Lê Hi giẫm lên vai hung hăng đá xuống đất.

Kỳ Yến Ninh! Cái ót nặng nề đập trên đất, đau đớn rốt cuộc làm cho Trịnh Trạch từ dục vọng thanh tỉnh lại.

Câm miệng!

Lê Hi thuận thế nhấc chân dẫm ngực gã, giọng nói vô cùng khinh miệt như nước đá đổ xuống đầu, ngay cả bầu không khí kiều diễm toàn bộ chuyển hóa thành nguy cơ trí mạng.

Trong nhà kiếng trồng hoa làm cho lòng người nặng nề, mà chân Lê Hi dẫm lên người Trịnh Trạch cũng theo loại nặng nề này càng dùng sức.

Khụ... Ngực bị đạp làm cho Trịnh Trạch khó hô hấp, khụ khụ mấy tiếng. Gã nỗ lực tránh thoát, nhưng bị người chế trụ làm gã không thể nhúc nhích. Kế tiếp, càng là cho gã không thể tiếp nhận là động tác của Lê Hi càng trở nên vô cùng vũ nhục.

Chén trà bằng bạc rơi ở bên tai gã, hồng trà còn sót lại bắn tung tóe trên gò má gã. Mà mũi giày giày da lại linh hoạt cởi áo khoác gã ra, ở bên trong tìm tòi.

Đưa lưng về phía ánh nắng, khóe môi Lê Hi cuối cùng hoàn toàn nâng lên, mà cặp mắt ôn nhuận kia cũng dần dần sáng lên.

Ở trong nhà kiếng trồng hoa, nguyên bản nam nhân vô cùng ôn nhuận ưu nhã cuối cùng lộ ra toàn bộ diện mạo xấu xa vốn có ẩn nấp dưới nhu hòa, như ác ma mê hoặc nhân tâm khi cao ngạo trêu tức, thấu hiểu toàn bộ, đồng thời cũng bừa bãi đùa giỡn tất cả.

Mày muốn.... làm cái gì? Loại hành động đối đãi như đối đãi đồ chơi làm cho Trịnh Trạch xấu hổ và giận dữ cực kỳ, mũi giày đặt trên cằm càng làm cho gã hận không thể lập tức chết đi.

Nhưng ba chữ sau chưa kịp nói ra miệng, lần thứ hai bị đánh đè trở về cổ họng.

"Tôi nơi rồi anh không cần nói nhiều, nếu không tôi sợ nhịn không được tháo đi cái thứ đính kim cương của anh!" Mặt Lê Hi không thay đổi trả lời câu hỏi của Trịnh Trạch cao cao tại thượng xem thường giống như đang nhìn một con chó không biết sống chết.

Kỳ Yến Ninh!

Trịnh Trạch nghiến răng nghiến lợi.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám đối xử với gã như vậy, người cuối cùng dám bất kính với gã, lúc này còn không biết ở trong cái góc nào tuyệt vọng giãy dụa đâu, nhưng Kỳ Yến Ninh lại dám...

Chỉ là một đứa con cả thư hương thế gia không có danh tiếng, dựa vào bán mấy cái đơn thuốc để duy trì bên ngoài vinh quang, ỷ vào gã có mấy phần hảo cảm đối với hắn cư nhiên dám cả gan làm loạn. Cái này thật sự là vô cùng nhục nhã dù cho bị đốt thành tro cũng không thể tiêu trừ mối hận trong lòng gã.

Trịnh Trạch chưa bao giờ bị đãi ngộ như thế hai mắt đỏ đậm, gã ra sức chống đỡ cơ thể muốn đứng dậy, hận không thể lập tức chế ngự Lê Hi dưới thân.

Nhưng chưa đứng lên, trong tay Lê Hi không biết từ lúc nào nhiều thêm một cái ghế hung hăng đập lên đầu gã.

Đau nhức đột nhiên tới xua tan suy nghĩ trong đầu Trịnh Trạch, lần thứ hai ngã xuống đất, tinh thần bắt đầu tan rã.

Đau đớn kịch liệt làm thân thể gã theo bản năng giật giật, con ngươi bắt đầu giãn ra, như sắp chết.

Mà càng làm cho gã sợ hãi là trước khi gã rơi vào hôn mê gã thấy được con dao trong tay Lê Hi hung hăng nhắm vào gã, dứt khoát đâm xuống.

Không.. Trịnh Trạch yếu ớt nói, sau đó triệt để lâm vào hôn mê.

Mà Lê Hi tiện tay vứt dao ăn, vô cùng chán ghét.

Nguyên bản hắn cực lực kiềm chế, thậm chí còn dự định giả vờ phối hợp tạm thời ổn định Trịnh Trạch.

Cũng không biết thế nào, đối mặt với khuôn mặt làm người ta kinh tởm hắn cuối cùng không cách nào kiềm chế tâm tình muốn đánh của hắn.

"Một lát tìm người đưa Trịnh Trạch về."

Một mình đi ra nhà kiếng, Lê Hi đơn giản phân phó quản gia, cũng để cho ông thay mình nói cho Trịnh lão thái gia:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!