Phòng khách hội sở trang trí tráng lệ, người phụ nữ mập lùn giả vờ ưu nhã quạt cây quạt ba hoa chích chòe, mà người phụ nữ ôn hòa bên người cũng chỉ an tĩnh thưởng thức trà, ngoại trừ cơ thể hơi nghiêng chút nhìn ra được sự chán ghét từ ả, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết.
Hai người này là trưởng bối hai nhà Kỳ Trịnh cùng tới chọn lựa lễ phục.
Trịnh gia không cần nói, là vô danh tiểu tốt ở bàng chi. Nhưng người Kỳ gia lại biểu hiện rất coi trọng, tới lại là chân chính chủ mẫu.
Nhưng chủ mẫu này cũng không phải mẹ ruột nguyên thân, mà là mẹ kế sau khi mẹ nguyên thân qua đời.
Lúc này người phụ nữ Trình gia đang lải nhải, dùng đủ loại từ ngữ tới khoa trương tán dương Trịnh Trạch, thuận tiệt dùng giọng điều cực không tốt châm biếm nói Kỳ gia trèo cao.
Mà mẹ kế mặc dù xem thường bà vô cùng thô tục nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
Trịnh gia lãnh đạm quả thật làm cho ả rất phiền nhưng nghĩ đến lãnh đạm càng nhiều là hướng tới Kỳ Yến Ninh, nội tâm của ả tràn đầy loại cảm giác hả hê thống khoái.
Lê Hi đi ra nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn ho khan một tiếng trực tiếp đi tới.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi đi từ phòng thử đồ đến trước mặt hai người, trong hội sở lại yên tĩnh lại.
Tây trang đen, áo sơ mi cùng cà vạt trắng.
Bộ âu phục ôm sát người, phác họa ra mỗi một đường cong trên người thanh niên, hai chân được bao trong quần tây càng làm người khác chú ý.
Bộ âu phục lỗi thời lại ở trên người hắn xuyên ra một loại ôn nhu mỹ cảm cấm dục. Thậm chí có thể xưng là vật liệu rẻ tiền dưới khí chất của đặc biệt của hắn làm nổi bật ra một loại khiêm tốn ung dung.
Ngay cả đỉnh cấp thế gia thế giới, cũng rất khó bồi dưỡng ra khí độ hoa lệ như vậy. Nhưng trên người Lê Hi lại như vốn có.
Chỉ là một bộ quần áo, có thể mang đến biến hóa lớn như vậy?
Mẹ kế cùng người phụ nữ Trình gia trong mắt không hẹn mà cùng thoáng qua một vẻ kinh ngạc cùng kinh diễm, sau đó lập tức thu liễm.
"Sách sách sách, không nhìn ra, tiểu nghiên cứu viên đổi đi sắc trắng lại có chút dáng dấp, thảo nào đại thiếu gia chúng ta đặt trên đầu quả tim một khắc cũng không thể bỏ."
Người phụ nữ Trình gia cố ý vô tình dùng ngôn ngữ làm thấp đi Lê Hi, giống như như vậy có thể làm cho mình càng đắt giá hơn.
"Hài tử còn trẻ, thẩm mỹ luôn có chút không nhất quán, rốt cuộc là Trịnh thiếu gia ánh mắt tốt." Mẹ kế cũng phụ họa theo, chỉ là đố kị trong mắt làm thế nào cũng không thể ẩn dấu.
"Khá tốt, ngài quá khen."
Lê Hi phối hợp trả lời.
Thanh tuyến mềm mại, tựa hồ như trời sinh mang tiếu ý, như gió xuân phất qua, người tâm địa sắt đá cũng phải mềm lại.
"Cũng là phúc khí của con."
Người phụ nữ Trình gia giả vờ đứng bên cạnh quan sát Lê Hi từ trên xuống, cố gắng tìm chút khuyết điểm.
Mà mọi người chung quanh cũng làm bộ dáng hưng phấn, giống như người trong miệng người phụ nữ Trịnh gia được Trịch Trạch coi trọng chính là mình.
Sôi nổi cảm thán Kỳ gia may mắn, đồng thời cũng chờ đợi Trịch Trạch đi ra.
Nhưng suốt nửa giờ vẫn như cũ không thấy bóng người của gã.
"Có phải có chỗ sai sót?" Lại đợi một hồi, người phụ nữ Trình gia có chút đứng ngồi không yên sau khi thương lượng, dứt khoát đi tới phòng thay đồ nghênh đón, trong miệng còn mạnh mẽ giải thích nói:
"Yến Ninh hôm nay mặc đẹp như vậy, tự nhiên muốn cho tân lang tương lai thấy."
Mà Lê Hi sau lưng mọi người, nữa cúi đầu, vẻ mặt ửng đỏ như ngượng ngùng, nhưng đáy mắt lạnh như băng lại tràn ngập trào phúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!