Mái tóc đen như mực, bạch y, Lê Hi thong thả ung dung đi ra từ đại điện.
Hắn đi rất vững vàng, từng bước từng bước như đạp trên trái tim người khác.
Nhìn nhẹ như cánh bướm, thực ra nơi chốn lộ ra mùi nguy hiểm, giống như lưỡi dao sắc bén đặt bên cổ làm người khó thở.
Bạch Cảnh Mặc!
Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi gã đã có thể hoàn toàn san bằng cái nơi đã khiến bản thân phải nhận hết mọi sỉ nhục thành bình địa, vậy mà bị ngăn trở.
Người ngăn trở lại còn chính là Bạch Cảnh Mặc gã hận thấu xương.
Cổ Lăng Chiêu tức giận nghiến răng, nhưng ở trong tai mọi người lại giống như sấm sét giữa trời quang, vô cùng khiếp sợ.
Tên Bạch Cảnh Mặc tuy không nổi, nhưng cũng từng là thiếu niên thiên tài mọi người đều biết.
Thủ pháp luyện khí thần kỳ, Kim Đan đã có thể luyện chế cực phẩm bảo khí chỉ trên Nguyên Anh mới có thể sử dụng.
Chỉ tiếc, thiên phú tu luyện của hắn cực yếu, thể chất tứ linh căn pha tạp định trước chỉ có thể dừng chân tại Kim Đan.
Sau đó lại bởi vì ở tiểu Nam Thiên, Thiên Cương Môn hành sự điệu thấp, bị mọi người dần dần lãng quên. Cho dù có người ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ là thổn thức cảm thán Thương Trọng Vĩnh.
(Thương Trọng Vĩnh:
Là tác phẩm văn học do Vương An Thạch thời Bắc Tống sáng tác. Kể về chuyện xưa của một người tên là Phương Trọng Vĩnh, vốn là một thần đồng, sau này phụ thân không cho học còn bị xem như công cụ tạo tiền mà biến thành một người bình thường.
Tác phẩm mượn Phương Trọng Vĩnh làm ví dụ, khuyên bảo mọi người không nên đơn thuần dựa vào thiên phú mà không đi học tập thêm kiến thức, nhấn mạnh tầm quan trọng giáo dục cùng việc học.)
Nhưng hôm nay, thiếu niên Kim Đan kỳ này lại có thể khống chế tính mạng hơn một nửa đại năng Tu Chân giới trong tay.
Quyền sanh sát trong tay, chỉ trong nháy mắt.
Mọi người vô thức ngừng thở, chăm chú nhìn Lê Hi, mãi đến khi hắn dừng trước tông miếu.
"Các đạo hữu mạnh khỏe. Cổ Lăng Chiêu, đã lâu không gặp."
Nở nụ cười hòa tan băng giá trên mặt, hóa thành một người ôn hòa như gió mùa xuân. Nhưng lời nói lại như bùa đoạt mệnh, từng chữ từng chữ ngoan tuyệt, tràn đầy sát khí hướng tới Cổ Lăng Chiêu.
Thân thể Cổ Lăng Chiêu run lên, lập tức thẳng người lại.
Gã rõ ràng tu vi của Bạch Cảnh Mặc, dù liều mạng bạo Kim Đan cũng chỉ miễn cưỡng đánh với Nguyên Anh một trận, sao có thể thần thông như thế.
Hơn phân nửa là biểu hiện giả dối trước mặt mọi người.
Gã ngẩng đầu đối mặt với Lạc Vọng Ngôn, ra hiệu gã mạnh mẽ đột phá vòng vây.
"Hừ, tà ma ngoại đạo, cũng dám lỗ mãng!" Lạc Vọng Ngôn vốn cũng không đặt Thiên Cương Môn ở trong mắt. Hôm nay một cái nho nhỏ Kim Đan cũng dám ở trước mặt gã giả thần giả quỷ, đã không thể nhịn được.
Nhận được truyền âm của Cố Lăng Chiêu liền hừ lạnh, khí thế khủng khiếp từ Độ Kiếp kỳ bộc phát, muốn dựa vào tu vi cưỡng chế phá trận.
"Lỗ mãng chính là ngươi!"
Yêu thú dữ tợn từ trên mây xuống, tiếng kêu thê lương như tiếng quỷ gào khóc.
Nghiệp Hỏa xanh đổi thành đen, trong nháy mắt mặt Lạc Vọng Ngôn trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, ngay cả một chút sức lực cũng không thể chống đỡ.
Nhạc Trạc!
Trong đám người có người hô lên tên Yêu thú, giọng mang theo sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!