Chương 9: Thúc Giục Không Thôi Miên

Tác giả có lời muốn nói:

Toàn văn đã được sửa đổi rất nhiều và được đánh dấu.

Nhân tiện cũng xin nói với các bạn đây là bài viết trước đây, trong quá trình đại tu muốn bảo lưu lại tình tiết nguyên bản, mặc dù đã cố gắng sửa đổi nhưng vẫn còn nhiều chỗ non nớt.

Mọi người cẩn trọng với việc nhảy hố!

Note:

-

---Nu9 có chút tiêu cực nên các bạn cân nhắc khi nhảy hố

-

---Vui lòng cmt không mang tính chất gây war

-

---Truyện hoàn toàn PLN và không có sự xin phép của tác giả, cho nên NGHIÊM CẤM mang truyện đi với mục đích thương mại

-

---Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Nghe được lời này, bên kia Phó Sùng Nhiên an tĩnh một hồi lâu, nhanh chóng cười nói: "Có bạn trai? Chúc mừng nha!"

Vu Thanh không nói chuyện, nhìn chằm chằm khóe miệng đang nhếch của Ôn Tử Tân, gương mặt hơi hơi nóng lên, sau đó đầu điện thoại bên kia lần thứ hai truyền đến một câu, lần này ngữ điệu của anh ta có chút cao, hô hấp cũng dồn dập không ít, tựa hồ gặp phải chuyện ngoài ý muốn:

"Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy trước đây.

"

Không đợi Vu Thanh nói cái gì, bên kia đã cúp điện thoại, làm Vu Thanh đột ngột nuốt câu tạm biệt vào miệng.

Vu Thanh nhíu mi, tình huống gì đây?

Trước nay cô chưa thấy qua ngữ khí không bình tĩnh của Phó Sùng Nhiên......!

Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, đã thấy Ôn Tử Tân vẫn rũ mi cười nhạt, phần nối giữa xương lông mày và xương mũi của anh rất mượt, có vẻ cặp mắt đào hoa kia càng thêm thâm thúy.

Vu Thanh thẹn quá thành giận, tách ra khỏi tay anh, chọc chọc cơ bụng anh, âm điệu còn cao hơn lúc trả lời điện thoại, giống vài phần tiểu nữ sinh đang giận dỗi: "Đừng cười!"

Hành động cô khiến Ôn Tử Tân lập tức thu lại khóe miệng đang giương lên, mặt vô biểu tình cúi đầu xem cô.

Nhưng đôi mắt đó vẫn tràn đầy ý cười, lông mi phía dưới thập phần rõ ràng, ôn nhu mê người.

Vu Thanh lập tức tử trận......!

Cô trầm mặc để Ôn Tử Tân tùy ý dắt tay cô đi về, nguyên bản hai người là lòng bàn tay Ôn Tử Tân nắm xuống dưới còn lòng bàn tay Vu Thanh hướng lên trên, nhưng bây giờ trở thành phương thức các ngón tay đan vào nhau, tựa hồ sợ cô tránh thoát lần nữa.

Đi được một lúc lâu, Vu Thanh rốt cuộc thoát ly khỏi sắc đẹp, ấp úng mở miệng: "Anh lớn lên thật đẹp mắt."

Ôn Tử Tân quay đầu, vẻ mặt vẫn không cảm xúc, tựa như không quan tâm đến những gì cô nói, nhưng vành tai rỉ máu bán đứng anh, làn da trắng nõn sấn đến có chút đáng yêu: "Ừ."

Vu Thanh có chút bất mãn với phản ứng của anh, trầm mặc một hồi lại nói:

"Tôi khen anh sao anh không khen lại tôi? Anh không biết người Trung Quốc coi trọng lễ thượng vãng lai sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!