Giọng nói của hai nữ sinh hàng ghế sau lại vang lên, lần này hạ thấp đến mức Vu Thanh không nghe thấy.
"Giống như đã có bạn gái......"
"Không phải đâu! Cảm giác không xứng đôi chút nào!"
"Đúng vậy! Không biết vị soái ca kia coi trọng cô ta chỗ nào nữa."
"Chứ sao nữa, tao cảm thấy mày xinh đẹp hơn cô ta nhiều!"
Ánh mắt Ôn Tử Tân lạnh xuống, nụ cười bên môi cũng không có độ ấm, anh ngẩng đầu nhìn về phía hai nữ sinh kia, cười nhạt một tiếng, chọc đến lông tơ của hai nữ sinh dựng đứng, thanh âm ép tới càng thấp.
"Hình như anh ta nghe thấy chúng ta nói chuyện..."
"Không có khả năng......! Chúng ta nhỏ giọng như vậy, hơn nữa lại cách nhau hai hàng! Như vậy còn có thể nghe được thì khủng bố thật......"
Ôn Tử Tân nhẹ nhàng nắm tay Vu Thanh thoát ra, thanh âm trầm thấp lọt vào tai, mơ hồ không rõ, lại dị thường ôn nhu:
"Vu Thanh, xoay người lại."
Vốn dĩ Vu Thanh đang ôm anh rất thoải mái, lại bị động tác của anh chọc đến rất không vui, giữa hai lông mày khẽ cau lại, nhìn anh một cái, không nói gì, ngoan ngoãn xoay người, đối mặt với người ngồi ở hàng ghế sau.
Phía trước nữ sinh vẫn thấp giọng thảo luận, hoàn toàn không biết Vu Thanh sớm đã xoay người đối mặt với họ.
Ôn Tử Tân nhíu mày, trầm tư trong chốc lát, đột nhiên đem gan bàn tay đặt ở dưới nách cô, dễ dàng nâng cô lên.
Vu Thanh bị động tác của anh bất thình lình sợ tới mức kêu một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía anh, hai hàng lông mày nhíu chặt hàm chứa tức giận, nước da trắng trẻo, mắt ngọc mày ngài, một cái sườn mặt là cô có thể nhìn ra vẻ đẹp diễm động lòng người.
Những người trên xe đều bị hành vi của họ thu hút, đương nhiên cũng bao gồm hai gã nữ sinh kia, nhìn thấy mặt Vu Thanh xong các nàng tức khắc im lặng.
Không cần dùng đến năng lượng, Vu Thanh lưu lại thể diện làm cho Ôn Tử Tân rất thỏa mãn, nhưng không bao lâu, anh lại bắt đầu hối hận.
Vu Thanh không nói chuyện với anh nữa......!
Bản thân anh cũng không phải là người nói nhiều, cho nên đối mặt với Vu Thanh lại an tĩnh, anh cũng hoàn toàn không có cách, cũng không biết bắt đầu từ đâu để làm cô vui vẻ.
Khi đến trạm, sắc mặt Vu Thanh càng đen bởi vì Ôn Tử Tân hoàn toàn không chủ động dỗ dành cô.
Cô xụ mặt xuống xe, đi được vài bước lại không yên tâm quay đầu nhìn thoáng qua, may mắn là Ôn Tử Tân không lóng ngóng đến nỗi không xuống xe.
Thấy cô quay đầu lại, Ôn Tử Tân vội vàng tiến lên nắm tay cô, ấp úng nói: "Em tức giận sao?"
Vu Thanh vốn là một cái máy hát, sau khi kìm chế hết mức, nghe được anh mở miệng, rốt cuộc cũng xuống bậc thang:
"Anh vừa mới làm gì vậy? Anh có biết ở trên xe làm loại động tác này rất không an toàn không? Hơn nữa nhiều người như vậy, xấu hổ muốn chết!"
Mỗi lần cô vừa nói, Ôn Tử Tân buông đầu xuống một phân, cho đến cuối cùng, mặt gần như chạm vào ngực mình.
Vu Thanh tâm tức khắc mềm xuống, chậm âm điệu lại, ôn thanh nói: "Nói cho tôi biết, anh làm sao vậy?"
Nghe được hỏa khí của cô thu liễm, Ôn Tử Tân mới dám ngẩng đầu, mặt mày ủy ủy khuất khuất:
"Vừa rồi mấy người hàng sau nói em lớn lên xấu, tôi chỉ muốn cho bọn họ nhìn em lớn lên có bao nhiêu xinh đẹp."
Một câu, làm Vu Thanh nháy mắt tâm hoa nộ phóng.
tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng(vui sướng)
Cô hắng giọng, một lần nữa dắt lấy tay Ôn Tử Tân, đi về phía phim trường, vừa đi vừa nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!