Chương 44: (Vô Đề)

"Ò." 

Khóe miệng Vu Thanh cong cong, bởi vì trong lòng chờ mong, nên tốc độ ăn cơm cũng nhanh không ít, cô đẩy một hộp cơm khác tới trước mặt Ôn Trạc, thúc giục nói:

"Anh cũng mau ăn đi."

Ôn Trạc gật gật đầu, thong thả ung dung ăn lên.

Nửa giờ sau, Ôn Trạc dùng khăn giấy thay xoa xoa miệng Vu Thanh, rồi sau đó dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi cô, sủng nịch nói: 

"Mau thay quần áo đi, trang điểm xinh đẹp lên."

Tuy rằng không biết anh rốt cuộc muốn mang mình đi nơi nào, nhưng Vu Thanh vẫn rất hưng phấn chạy về phòng thay quần áo, chọn lựa nửa ngày, chọn một cái áo cộc tay eo thì váy ngắn, mặc xong liền cầm mấy cái lọ hoá trang trên bàn bắt đầu lăn lộn mặt của mình.

Bởi vì tâm tình kích động, Vu Thanh vẽ lông mày vài lần đều không thành công, cô bắt đầu có chút sốt ruột, đang muốn trực tiếp gỡ toàn bộ, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm Ôn Trạc, hàm chứa cười: 

"Đừng có gấp, từ từ tới."

Động tác trên tay Vu Thanh ngừng lại, một lần nữa cầm lấy bút vẽ lông mày, lần này cô vẽ thành công, cô nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục cái bước đi tiếp theo.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Vu Thanh sửa sang lại tóc, mới chậm rì rì mở cửa bước ra ngoài.

Ôn Trạc đứng ngoài cửa phòng cô, trên người đã thay một bộ quần áo, lấy từ trong thư phòng. 

Dáng vẻ này của anh làm Vu Thanh ngây người, trong nháy mắt cảm thấy mình đã trở lại thời điểm trước đây.

"Thật xinh đẹp." 

Ôn Trạc cười hôn hôn mu bàn tay Vu Thanh, dẫn cô đi ra huyền quan, rồi sau đó ngồi xổm xuống thay cô mang giày:

"Hiện tại đi ra ngoài khẳng định sẽ bị phóng viên chụp, cho nên chúng ta đắc dụng đi phương pháp khác."

Vu Thanh nhíu mày, "Không được, vậy không đi nữa."

Nhưng Ôn Trạc lại không cho phép cô phản đối, duỗi tay đem đầu ấn đến trước ngực anh, thanh âm ôn nhuận mang theo ý dỗ: 

"Chờ một chút liền ổn thôi, nhắm mắt lại nào."

Vu Thanh bị thuận theo, nháy mắt không hề phản đối, có chút khẩn trương túm lấy quần áo của anh.

Cảm nhận được thân thể căng chặt của cô gái nhỏ trong lòng ngực, lực đạo Ôn Trạc ôm lấy cô càng sâu chút, nhịn không được ở bên tai cô cười một chút, thanh âm trầm thấp cùng với nhiệt khí cuốn vào vành tai Vu Thanh: 

"Em nhát gan thật."

Rồi sau đó anh cũng nhắm lại mắt, không muốn xem cảnh tượng chung quanh vặn vẹo lệnh người hoa cả mắt.

Sau đó không lâu, Ôn Trạc buông lỏng tay, Vu Thanh cũng chậm rãi mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên người mình, có chút hưng phấn duỗi tay đưa cho anh xem:

"Ngôi sao nhỏ, anh xem! Em cũng sẽ sáng lên nè!"

Ôn Trạc mặt mày mềm xuống, hơi hơi cong lưng, nhìn thẳng cô: "Em vốn dĩ liền sẽ."

Nghe vậy, Vu Thanh dừng một chút, gương mặt bay lên hai mảnh đỏ ửng, không được tự nhiên dịch khai tầm mắt. 

Sau đó, cô mới chú ý tới cảnh sắc chung quanh, tráng lệ mà lại loá mắt.

Chung quanh cơ hồ không nhìn thấy những người khác, dường như chỉ có hai người bọn trong toàn thế giới. 

Giương mắt nhìn lên, trong trời đêm là quang mang thiên biến vạn hóa, diện tích rộng lớn dường như là vô biên vô hạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!