Chương 41: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Vu Thanh kết thúc xong thăm hỏi lúc 10 giờ tối, cô sợ Ôn Trạc chờ lâu, xuống xe liền chạy chậm về trong nhà, ngoài dự kiến của cô là, trước của lớn dưới lầu nhà mình gặp một người.

Em trai kế của cô, Lương Triệt.

Anh ta cơ hồ không khác gì trước đây, nhưng tựa hồ cao một ít, cũng có vẻ mạnh mẽ không ít.

Vu Thanh vốn dĩ muốn mặc kệ anh ta đi vào, nhưng anh ta lại đứng ở cửa, làm cô hoàn toàn không có biện pháp xem nhẹ, chỉ có thể nói: 

"Làm phiền né ra một chút."

"Chị biết, mẹ ly hôn với ba sao?" 

Lương Triệt không chút sứt mẻ, nhìn thấy Vu Thanh rốt cuộc có điểm phản ứng, mới tiếp tục nói:

"Bốn năm trước ly hôn, không lâu sau chị liền dọn ra khỏi nhà."

Bởi vì lời nói ngoài ý muốn, hô hấp Vu Thanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhưng thực mau cô liền trấn định xuống, thanh âm vẫn là có chút phát run, cường ngạnh trả lời: "Chuyện đó liên quan gì tới tôi."

Lương Triệt trầm mặc xuống, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, "Đó là mẹ chị."

"Không phải."

Đã sớm không phải.

Phun ra hai chữ này, Vu Thanh dùng sức đẩy anh ta ra, nhanh chóng đem cửa mở ra, đi vào.

Lương Triệt không theo sau, chỉ là an tĩnh đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng cô, đôi mắt một chút một chút trầm xuống, giống như đại dương không đáy, ngăm đen còn mang theo hàn ý.Về đến nhà, Vu Thanh liếc mắt một cái liền thấy được Ôn Trạc ngồi nhắm mắt trên sô pha, cảm xúc hạ xuống thoáng tăng vọt chút, cô cố ý không mang giày, dép, tay chân nhẹ nhàng đi qua.

Ngay khi cô muốn nắm mũi anh không cho anh hô hấp, Ôn Trạc đột nhiên duỗi tay kéo cô vào trong lòng ngực, buồn cười nói: "Kỳ thật vẫn là rất lớn tiếng."

Vu Thanh: "......"

Cô tức giận phản bác nói: "Gần đây anh gầy đi sao!"

Nghe vậy, Ôn Trạc nhéo nhéo thịt mềm bên hông, tán đồng nói: "Gầy thật."

Vu Thanh tức khắc giơ đầu lên, kiêu ngạo như là muốn trời cao.

Nhìn đến dáng vẻ này của cô, ý cười trong mắt Ôn Trạc càng sâu, nếp nhăn chỗ khóe mắt trên mặt khi cười mê người lại gợi cảm: 

"Ngày mai cho em ăn bánh kem, cho em ăn đến trắng trẻo mập mạp."

"Mới không cần béo."

"Vì cái gì không cần?" 

Ôn Trạc khó hiểu nhìn cô, bàn tay chậm rãi hoạt động về phía trước, di đến gương mặt cô, vuốt ve môi cô, "Ngon miệng nha"

Vu Thanh mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng, cắn môi căm tức nhìn anh.

Ôn Trạc vô tội chớp chớp mắt, "Anh nói bánh kem."

Nghe được lời này, mặt Vu Thanh càng đỏ hơn, cô thẹn quá thành giận đẩy anh ra, dùng gan bàn chân mềm mại dẫm anh một chút, cắn răng nói: "Em biết anh nói chính là bánh kem!"

Cô tuyệt đối không có hiểu lầm!!

Sau khi chọc ghẹo đủ trò, Ôn Trạc lập tức chịu thua, kéo cô lại, dỗ dành: "Anh nói giỡn, anh nói em đó."

Vu Thanh rầm rì một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!