Chương 36: (Vô Đề)

Vu Thanh vừa định tắt đèn đi ngủ, liền nhận được câu trả lời của anh. 

Cô kích động ở trên giường "Ngao ngao" hai tiếng, nhưng rất mau lại bắt đầu buồn rầu phải trả lời anh như thế nào.

Nếu nói thẳng mình là Vu Thanh, ngôi sao nhỏ có thể trực tiếp liền không để ý tới cô hay không......

Nhưng dường như không còn gì để nói nữa, Vu Thanh rối rắm trong chốc lát, vẫn chầm chậm đánh câu: Tôi là Vu Thanh.

Lần này bên kia trả lời rất nhanh, cho Vu Thanh một loại cảm giác anh đang canh giữ di động bên cạnh chờ đợi tin nhắn của cô.

—— Ừ, ngủ sớm một chút đi.

Vu Thanh buồn bực nhăn lại cái mũi, ấn nút nguồn rồi nhét điện thoại xuống dưới gối, nhưng lăn lộn trên giường hồi lâu, vẫn là ngồi dậy, lấy điện thoại ra trả lời Ôn Trạc: Anh cũng ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.

Ôn Trạc chau mày nhìn thấy tin nhắn này rốt cuộc cũng giãn đỉnh mày, anh hàm chứa bàn chải đánh răng, hai tay đằng ra muốn gửi lại cho cô, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.

Sau khi rửa mặt xong, anh trở về phòng cầm điều khiển từ xa mở TV lên, mặt trên tự động truyền phát tin phim truyền hình quay chụp của Vu Thanh, tất cả đều cắt nối biên tập qua, đoạn ngắn trên cơ bản chỉ có Vu Thanh.

Nghe thanh âm Vu Thanh, anh lần thứ hai mở ra di động, nhìn mấy cái tin nhắn Vu Thanh gửi đến, đáy mắt tràn đầy si mê, ngay sau đó lẩm bẩm hộc ra hai chữ, thanh âm sàn sạt, mang theo vô số cảm giác nhớ nhung.

"Bảo bối."

Đại khái là, không sợ anh đi.Sau khi Vu Thanh gửi tin nhắn xong, thế nhưng một nhắm mắt liền đã ngủ, vừa cảm giác đến bình minh, không mượn dùng công hiệu của thuốc ngủ, cũng không gặp ác mộng. 

Cô nhấp môi nghĩ nghĩ về hành trình trong ngày, sau đó gửi cho Ôn Trạc, một cái, xác nhận gửi thành công, mới vui sướng hài lòng bò dậy đi rửa mặt.

Thay quần áo xong, Vu Thanh liếc mắt điện thoại bất động, cũng không thất vọng, lăn lộn một chút liền đi ra ngoài.

Đặng Chi Tư mới vừa mở cửa xe liền nhìn thấy Vu Thanh bước ra khỏi thang máy, nhướng mày, "Hôm nay thật là hiếm lạ, cô cư nhiên dậy sớm như vậy? Mang theo cô hai năm, không gặp qua loại tình huống này."

Vu Thanh tâm tình rất tốt tung ra một câu: "Tôi phải kiếm tiền nha."

Kiếm tiền bao dưỡng ngôi sao nhỏ.

Đặng Chi Tư bên cạnh còn đang nói gì đó, nhưng Vu Thanh cũng không nghe vào, cô ngồi vào vị trí liền lấy di động mân mê, biểu tình tuy rằng có chút rối rắm, nhưng càng có rất nhiều tiểu nữ nhân kiều tiếu.

Cô biên tập một cái tin nhắn qua đi: Sao anh không trả lời tôi?

Lần này ngôi sao nhỏ phản ứng nhanh chóng.

—— thấy được.

Vu Thanh ngây ngô cười ra tiếng, chọc đến khi Đặng Chi Tư xem cô như kẻ điên, cô cũng không ngại, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: Anh muốn đem hành trình của anh cũng chia tôi không? Có tới có lui ~

Tin nhắn gửi đi thành công, Vu Thanh đợi thật lâu cũng chưa có phản hồi, mắt thấy liền phải đến công ty quảng cáo, cô có chút hoảng loạn nghĩ chính mình vừa mới phản hồi có phải quá không biết xấu hổ hay không, khiến cho ngôi sao nhỏ phản cảm.

Đang lúc cô muốn thu hồi gửi tin nhắn, thì điện thoại rung lên.

Một tin nhắn mới.

Người đại diện Trương Lương Cát của Ôn Trạc phát tới.

Vu Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhấp vào. 

Sau khi nhìn thấy nội dung, cảm xúc hoảng loạng lúc trước biến mất ngay lập tức, cô cắn môi nhịn cười ý, cuối cùng vẫn là nhịn không được nhếch miệng bật cười.

Sau đó kích động ôm lấy Đặng Chi Tư, hô to: "Chi Tư cô hôm nay thế nào rồi! Sao xinh đẹp thật! A a a a a!"

Đặng Chi Tư hoảng sợ, đột nhiên đem cô đẩy ra, cả người súc ở trong góc, cảnh giác nhìn cô: "Cô sao thế, bị cự tuyệt? Sau đó tính hướng thay đổi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!