Vu Thanh thật cẩn thận nhìn anh một cái, không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu.
Phòng hóa trang lại lần thứ hai lâm vào trầm mặc bên trong.
Thấy hốc mắt cô hồng hồng, môi bị cô cắn gần như trở nên trắng, đầu rũ xuống không dám ngẩng đầu nhìn anh, lâu lâu lại duỗi tay xoa nước mắt trên mặt.
Ôn Trạc tâm tình càng thêm bực bội, ngực như là có cái gì đó lấp kín, buồn phát đau.
Anh tàn nhẫn hạ lời nói, ngữ khí ra vẻ tàn nhẫn, "Lại khóc tôi liền quăng cô ra ngoài."
Vu Thanh bị anh dọa sợ tới mức đánh cái khóc, phòng hóa trang tại đây an tĩnh nhỏ hẹp có vẻ dị thường lớn tiếng, chọc đến Ôn Trạc sửng sốt một chút, nhấp chặt môi nhịn không được giơ lên chút.
Tiếng vang cách kia làm Vu Thanh xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, so với hốc mắt hồng nhuận chỉ có hơn chứ không kém, cơ hồ muốn độn địa mà chạy.
Ôn Trạc đi tới bàn trang điểm, cầm lấy hai tờ khăn giấy đưa cho cô, nhìn thấy cô duỗi tay ra nhận lấy, do dự trong chốc lát, dưới đáy lòng thở dài một hơi, rồi sau đó nói: "Trở về đi."
Vu Thanh ngẩng đầu xem anh.
Ôn Trạc cười cười, "Thời gian không còn sớm, trở về đi."
Vu Thanh không muốn trở về, mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Anh phải đi về sao?"
Ôn Trạc vừa định gật đầu, chú ý thấy biểu tình của cô, thanh thanh giọng nói, lập tức sửa lại miệng, biểu tình bình thản ung dung: "Tôi muốn ở đây chờ người đại diện tới."
"Ồ." Vu Thanh không nói nữa.
Một lát sau, cô ngẩng đầu chú ý tới chính mình trong gương trang điểm, ngốc một chút, xấu hổ cầm lấy khăn giấy trên tay lau mặt.
Làm sao bây giờ......! Lem thành một đoàn lại lau không xong.
Sớm biết rằng liền tẩy trang ở đây, không đúng, sớm biết rằng liền không khóc!
Cảnh tượng lại rơi vào xấu hổ, Ôn Trạc nhìn cô một cái, cúi đầu che giấu nụ cười, ngay sau đó đi đến một bên dựa vào tường chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên nói với cô:
"Đồ vật nơi đó cô đều có thể dùng."
Vu Thanh dừng một chút, nhìn bộ dạng chính mình nó thảm không nỡ nhìn, cuối cùng vẫn đi đến bàn trang điểm cầm lấy dầu tẩy trang lên tẩy sạch lớp phấn trang điểm trên mặt.
Ôn Trạc dùng dư quang nhìn thấy cô xử lý xong, nâng nâng cằm đối với cô:
"Ở đó có mũ, kính râm, khẩu trang, mang xong thì liền trở về đi."
Vu Thanh không nhúc nhích, rầu rĩ nói: "Anh vì cái gì vẫn muốn đuổi tôi đi?"
"Đuổi cô đi?"
Ôn Trạc một lần nữa cúi đầu nhìn di động, cảm xúc trên mặt dần dần biến mất, bên môi tạo nên một cái tươi cười vô hại:
"Cô giống như cũng không có lý do gì để ở lại."
Vu Thanh bị anh làm cho nghẹn nghẹn lời, sau một lúc lâu, mới mất mát ngập ngừng nói:
"Anh có phải cảm thấy anh đỏ lên tôi liền tới tìm anh......"
đỏ: nổi tiếng
Mí mắt Ôn Trạc nửa phần đều không nhúc nhích, lười nhác hộc ra ba chữ, "Có lẽ vậy."
Vu Thanh nóng nảy, vừa định giải thích, di động trong tay Ôn Trạc liền vang lên, anh nhìn thoáng qua, nhanh chóng tiếp, nghe kia đầu nói, "Ừ" một tiếng, liền nói: "Đã biết, đi ra liền."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!