Ôn Tử Tân làm phục vụ trong quán cà phê gần nhà, làm ca ngày, mỗi ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Bởi vì dung mạo anh hấp dẫn không ít thiếu nữ, quán cà phê trở nên cực kỳ hot, vậy nên vị quản lý cửa hàng vô cùng mừng rỡ tăng lương cho anh rất nhiều.
Trong tháng tiếp theo, hai người đồng thời ra cửa, nhưng Vu Thanh lại về nhà muộn hơn Ôn Tử Tân 2 giờ.
Nhìn khuôn mặt từ từ gầy ốm của cô, trong lòng Ôn Tử Tân quả thực cảm thấy còn đau hơn bị kim đâm.
Hôm nay, thời điểm hai người ăn cơm ở trên bàn, trong lòng anh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng:
"Vu Thanh, nếu không cô quay lại* trường đại học đi?"
Không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, biểu tình Vu Thanh có chút dại ra, bất quá rất mau liền phản ứng trở về: "Quay lại đại học làm chi, nếu như thế này tôi còn phải học lại một năm cao tam(lớp 12), hơn nữa tôi nào có tiền để trả học phí chứ."
"Hiện tại tôi có công việc, tôi cung cô đọc*."
edit: thật ra cùng một chữ
Trong lời nói bị anh làm cho cảm động đến, đôi mắt Vu Thanh dần dần ươn ướt, nhưng vẫn lắc lắc đầu:
"Thật sự không cần, tôi cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt rồi."
Ôn Tử Tân không để ý đến cô khẩu thị tâm phi, tiếp tục nói: "Tôi đã tra mạng qua, nếu cô không muốn học lại cao tam một năm, vậy tháng sau báo danh thi vào đại học dành người trưởng thành đi"
Vu Thanh bị anh nói có chút dao động, trầm mặc trong chốc lát, cười khổ mà nói nói: "Thật sự không cần, nếu anh muốn báo đáp tôi, không cần thiết phải làm thế này."
Ôn Tử Tân đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: "Không phải báo đáp."
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, mặt Vu Thanh nháy mắt đỏ lên, buông chiếc đũa kéo tay anh ra, ngữ khí có chút thẹn quá thành giận:
"Không phải liền không phải, anh đừng động thủ động cước."
Ôn Tử Tân nhướng mày, thấp giọng cười một cái: "Ngày mai sinh nhật cô, mấy giờ trở về?"
"Giờ ngày thường liền về."
"Ok,"
Anh duỗi tay xoa xoa đầu cô, lời nói sủng nịch nồng đậm, nhữu tạp với niềm vui không thể giải thích được:
"Cô có thể chờ mong một chút."
Bên tai Vu Thanh đều đỏ, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng nói: "Tôi mới không chờ mong đâu."
Tuy rằng lời nói cô là như thế, nhưng Ôn Tử Tân vẫn nhìn thấy khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên một hướng độ cung về phía trước kiều một cái rất đẹp, khóe mắt cong cong, đôi đầy ý cười.
Ôn Tử Tân trái tim "Thịch thịch thịch" bắt đầu gia tốc, cảm giác tươi sống như vậy mà lại sinh động, thế nhưng làm anh nhịn không được cười lên tiếng.
Thật sự, rất chờ mong ngày mai đến.
*
Ngày hôm sau, thời điểm Ôn Tử Tân đi ra quán cà phê, đã là 6 giờ tối.
Trong tay Ôn Tử Tân cầm cái bánh kem do chính mình làm ra dưới sự trợ giúp của đồng sự, vừa đi bộ về nhà vừa tự hỏi, Vu Thanh trở về lúc bảy giờ, động tác của anh như vậy có chậm hay kịp không nhỉ?
Hơn nữa anh còn phải đi về trang trí hoàn cảnh một chút, trên phim truyền hình có nói bầu không khí có thể làm nữ nhân càng thêm cảm tính, nói không chừng cảm động liền trực tiếp tiếp thu anh.
Nghĩ đến điều này, Ôn Tử Tân dứt khoát đi vào một con hẻm nhỏ không có cameras, thuấn di về đến nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!