Chương 29: (Vô Đề)

Hai người cứ như vậy không mặn không nhạt cùng nhau sinh sống nửa năm.

Vu Thanh cơ hồ mỗi ngày đều phải đi thành điện ảnh, từ sớm đến tối, suất diễn không nhiều, tiền lương một ngày nhiều nhất cũng chỉ có 80, nhưng nhìn chung cũng chỉ được 50 đồng tiền.

Có một lần, nhìn thấy trên cánh tay Vu Thanh bởi vì đóng phim mà lộng tới vết thương, Ôn Tử Tân rốt cuộc nhịn không được:

"Trên đời này có rất nhiều nghề nghiệp như thế, vì cái gì cô một hai phải làm diễn viên chứ?"

Trong thanh âm mang theo hỏa khí cùng khó hiểu, nhưng càng nhiều chính là, đau lòng ẩn sâu bên trong.

Vu Thanh bị anh làm cho sửng sốt, thực mau liền cười cười, không sao cả nói: "Bởi vì tôi muốn nổi tiếng."

Ôn Tử Tân lãnh đạm nhìn cô một cái, ngay sau đó lấy hòm thuốc từ trong ngăn tủ ra, bắt đầu thây cô xử lý miệng vết thương.

Thấy anh không nói lời nào, Vu Thanh có chút hối hận chính mình vừa mới thuận miệng nói ra, bắt đầu thấp thỏm bất an, cô cắn môi, nắm nắm đầu tóc anh dài không ít, đáng thương vô cùng nói:

"Tôi không phải như vậy."

Đầu Ôn Tử Tân cũng không nâng, thấp thấp lên tiếng.

Vu Thanh hốc mắt đỏ, có chút sốt ruột giải thích nói: "Tôi không phải muốn như vậy, tôi chỉ hy vọng là có thể có nhiều người thích tôi, tôi đây liền không cần bởi vì......"

Rốt cuộc đem miệng vết thương cô xử lý tốt, Ôn Tử Tân ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, biểu tình dừng lại: "Khóc cái gì?"

Vu Thanh ấp úng đem lời nói tiếp tục nói xong: "Mẹ tôi không thích tôi mà khổ sở."

Ôn Tử Tân mặt mày mềm nhũn, duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Đã biết, đừng khóc."

Vu Thanh hít hít cái mũi, có chút ngượng ngùng đem nước mắt lau khô, sợ anh không nghe rõ, lại có chút không yên tâm lặp lại một lần: "Tôi thật sự không phải như vậy......"

Ôn Tử Tân vừa cúi đầu thu dọn đồ đạc vừa muốn hỏi nói: "Cô là như thế nào?"

Bị anh hỏi vấn đề này, Vu Thanh sửng sốt một chút, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Ôn Tử Tân đem hòm thuốc thả lại trong ngăn tủ, nhanh trở về trước mặt cô, chú ý tới bộ dáng dại ra đáng yêu của cô, nhịn không được nhéo nhéo mặt cô, cúi đầu xem cô, trong mắt hàm chứa ý cười.

"Vẫn là Vu Thanh nha."

Mặt Vu Thanh nháy mắt đỏ lên, có chút không được tự nhiên phủi tay anh ra: "Anh nhanh rửa chén đi, tôi muốn tắm rửa."

Ôn Tử Tân có chút bất mãn, "Nguyên tuần này tôi toàn rửa, cô một lần cũng chưa rửa qua."

"Cả tuần đều là tôi nấu cơm nha, tôi nấu cơm anh rửa chén có cái gì không đúng hả!"

"Bữa sáng bánh mì đều là tôi nướng."

"Còn không phải tôi dạy! Hơn nữa anh liền sẽ cái này, lúc nào cũng nhắc, thật không hiểu xấu hổ!"

Thấy ánh mắt anh đột nhiên ảm đạm xuống, Vu Thanh tự biết mình nói bậy, đột nhiên kéo lấy cánh tay anh quơ quơ, làm nũng nói: "Tôi biết anh sợ lửa, tuy rằng chung quy không đúng kêu anh dùng nước để rửa chén......"

"Hơn nữa kỳ thật không cần sợ nha, giống như nướng bánh mì ấy, dùng lò nướng làm gì có lửa? Anh ngày thường có thể dùng bếp điện từ để nấu gì đó ăn nha! Chỉ là tôi không thường xuyên sử dụng, nhưng cái kia thật sự có thể sử dụng!"

Ôn Tử Tân không nói chuyện, tựa hồ tự hỏi cái gì đó.

Vu Thanh không ngừng cố gắng, thanh âm mang theo mang theo nụ cười: "Bất quá anh thật sự rất ngốc, dạy anh nướng bánh mì lâu như vậy mới học được."

Ôn Tử Tân nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay cô, đột nhiên mở miệng nói: "Vu Thanh, nếu không tôi đi ra ngoài tìm việc vậy?"

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vu Thanh dần dần thu liễm, ngay sau đó có chút tò mò hỏi: " Trước đây làm sao không đi ra ngoài, tại sao hiện tại lại muốn ra ngoài? "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!