Chương 23: (Vô Đề)

Nghe được lời này, Ôn Tử Tân liếm liếm môi dưới khô khốc, chỉ do dự một lát, liền thành thật trả lời nói:

"Ừ, gặp qua."

Vu Thanh có chút không hài lòng với câu trả lời này, truy vấn nói: "Là gặp qua hay là ở bên nhau?"

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ôn Tử Tân ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói: "Không ở bên nhau."

Vu Thanh cũng không ôm chủ đề này nữa, chỉ là nghi hoặc gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói:

"Tại sao không tôi không có ấn tượng gì vậy......! Hoàn toàn không nhớ rõ có gặp qua anh......"

Ôn Tử Tân không nói nữa.

"Nhưng Hứa Tiểu Vân nói với tôi qua video là đã gặp qua anh nhiều lần, tôi không có khả năng không có ấn tượng a......"

Nghe vậy, ngữ khí Ôn Tử Tân mang theo tự giễu: "Có thể là tôi không khiến em cảm thấy có ấn tượng sâu sắc."

Vu Thanh nương ánh trăng chú ý tới ngũ quan Ôn Tử Tân, lập tức phủ nhận: "Sao có thể!"

Sau đó, cô đột nhiên có chút khẩn trương, ngón tay đan vào nhau:" Tôi trước đây có sinh bệnh gì không? Hoặc là tai nạn xe cộ gì đó? Sau đó mất trí nhớ?"

Ôn Tử Tân nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Em suy nghĩ nhiều quá."

"Không hiểu gì hết! Hứa Tiểu Vân nhớ rõ anh, sao tôi có thể không nhớ chứ?"

Ôn Tử Tân duỗi tay xoa xoa đầu cô, tựa hồ không muốn tiếp tục chủ đề này, ngữ khí hàm hồ mà lại có lệ: "Tôi cũng không rõ lắm."

Vấn đề này không chiếm được đáp án, Vu Thanh một lần nữa hỏi về nghi vấn vừa rồi:

"Vậy ngày đó anh vào bằng cách nào?"

"Em mở cửa cho tôi, nhưng không bao lâu em liền nói tôi theo em đi về, thế là tôi theo lời nói của em."

Lần này nói dối, anh không có nửa phần chần chờ.

Nghe được anh nói, nước mắt Vu Thanh lập tức rớt ra, thanh âm nghẹn ngào làm người nhịn không được đau lòng, nói ra nói lại khiến người khác dở khóc dở cười:

"Tôi có nên đến bệnh viện kiểm tra đầu óc một chút không."

Ôn Tử Tân có chút không phản ứng kịp trước sự thay đổi đột ngột của cô: "Vì cái gì?"

"Cái gì vì cái gì! Tất nhiên là không bình thường! Mới vừa rồi làm cái gì thì liền quên, tôi khẳng định là bị bệnh, sau đó anh sợ tôi lo lắng nên không dám nói cho tôi biết đúng không!"

"......! Có thể là lúc ấy em mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa suy nghĩ thông suốt.

"

Nước mắt Vu Thanh lăn dài như hạt đậu, tiếng khóc lập tức dừng lại khi nghe được giọng anh, chần chờ hỏi: "Là như thế này sao?"

Âm cuối kéo dài, khiến lời nói cô mang theo sự làm nũng.

Ôn Tử Tân gật gật đầu, cúi đầu, vô ý thức dùng ngón tay moi chăn.

Vu Thanh đồng thời trầm mặc xuống, tựa hồ nghĩ đến cái gì, không bao lâu cô lại có chút ngượng ngùng mở miệng hỏi:

"Sau khi bị tôi quên mất, anh có phải rất không dễ chịu phải không......"

Ánh mắt Ôn Tử Tân ngừng một lát, ngốc ngốc ngẩng đầu xem cô, thanh âm chua chát, nhẹ giọng nói: "Là rất không dễ chịu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!