Ánh mắt Ôn Tử Tân vẫn luôn theo dõi Vu Thanh, toàn bộ hành trình chỉ nhìn cô.
Khóe miệng Vu Thanh không khỏi câu lên, bởi vì bộ dáng thâm tình của anh, cũng bởi vì nghiêm túc hoàn thành những điều cô bàn giao.
Ngay sau đó, Ôn Tử Tân hát đoạn tiếp theo.
Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh
......!
Khi hát đến câu tiếp theo, anh đột nhiên dừng một chút, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng lần thứ hai.
Đầy trời đều là tiểu Thanh Thanh
......!
Khi cô nghe thấy lời bài hát này, trái tim Vu Thanh đột nhiên đau nhó một chút, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nụ cười của cô càng thêm xán lạn, đôi tay nâng mặt nghiêng nghiêng đầu làm nũng anh.
Ôn Tử Tân nhanh chóng hát câu cuối cùng, sải bước đi về phía cô, khóe miệng ngậm cười, đứng yên trước mặt cô.
Anh không nói gì, nhưng cặp mắt kia, tựa hồ không tiếng động cùng thầm xin cô......! Khen thưởng.
Nhìn thấy người xung quanh đều đem lực chú ý đặt vào hai người họ, khe khẽ nói nhỏ, Vu Thanh có chút không được tự nhiên giữ chặt Ôn Tử Tân ra khỏi đám đông, nhưng lại không để ý một người qua đường phía sau chụp học hai lần.
Phản ứng Vu Thanh làm Ôn Tử Tân có chút thất vọng, anh tùy ý để cho cô nắm, ở phía sau lẩm bẩm: "Tôi hát ngôi sao nhỏ."
Nghe được anh nói, Vu Thanh gật gật đầu: "Tôi nghe được."
Ôn Tử Tân mày nhăn lại, biểu tình trầm xuống, bởi vì Vu Thanh trả lời rất bình đạm mà không có bất cứ hành động gì nên rất không cao hứng:
"Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào em mà hát."
Lời này làm cho Vu Thanh nhịn không được quay đầu nhìn về phía anh, hùng hổ hỏi:
"Vậy thì anh muốn nhìn chằm chằm vào ai?"
Ôn Tử Tân lập tức lắc lắc đầu, tựa hồ có chút không hiểu suy nghĩ của cô, sau đó duỗi ngón trỏ ra khỏi Vu Thanh, chậm rãi chỉ hướng về phía mắt cá chân:
"Tôi còn có thể nhìn chằm chằm nhiều bộ phận của em."
Chỉ đến khi dừng trước ngực cô một chút, tiếp tục hoạt động xuống dưới.
Vu Thanh bị hành động của anh làm cho không được tự nhiên, nhón mũi chân, nhanh chóng hôn anh một ngụm, sau đó tiếp tục kéo anh về phía nhà, vừa đi vừa đỏ mặt nói: "Hôn rồi, đừng cáu kỉnh."
Tâm tình Ôn Tử Tân lập tức tốt, phe phẩy cái đuôi đi bên cạnh cô, ngữ khí giống như một đứa bé hiếu kỳ:
"Về nhà còn được hôn không?"
Da mặt Vu Thanh không dày như anh, luôn nghe anh nói những câu như vậy cũng sẽ có chút bực bội, liền mở miệng ngăn lại anh:
"Anh đừng nói loại này nữa, ở đây có nhiều người như vậy! Để người khác nghe thấy thì không tốt đâu."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, anh liền cúi đầu, ghé sát vào tai Vu Thanh, dùng khí âm lặp lại nói: "Về nhà còn được hôn không?"
Vu Thanh: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!