Nhưng đối với Vu Thanh, cậu ta cũng không muốn phát hỏa, chỉ có thể đè thấp âm điệu, ủy khuất nói:
"Em thật sự không có! Chị xem bộ dáng của anh ta đi, sao em có thể có hứng thú với anh ta chứ! Trọng điểm là! Em......"
Ông đây không thích nam nhân!
Khi nghe được những gì Hướng Cảnh Thời nói trước đó, Vu Thanh lập tức bùng nổ, không cho cậu ta cơ hội nói ra câu đó, căn cứ bao che khuyết điểm tâm tư, không chút khách khí sặc trở về, đánh gãy lời cậu ta:
"Cậu dựa vào cái gì mà không có hứng thú với anh ấy? Chính cậu có thể tự mình thấy rõ, thân cao dung mạo khí chất, cậu có nào điểm so được với anh ấy?!"
Hướng Cảnh Thời: "......" Bộ dáng chị nói đạo lý rất có siêu cấp.
Nhưng ông đây không thích nam nhân a a a a a! Lão tử dựa vào cái gì phải có hứng thú với người đàn ông của chỉ chứ?!
Hướng Cảnh Thời bị bọn họ làm cho tức đến nỗi không nói được lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, tâm tình Vu Thanh tốt lên rất nhiều, trừng mắt nhìn cậu ta một cái liền lôi kéo Ôn Tử Tân xuống lầu.
Nào biết, Ôn Tử Tân ôm đầu cô hôn hôn lên cái trán của cô, thấp giọng nói:
"Tôi có vài câu muốn với cậu ta, em xuống lầu trước đi, tôi lập tức theo sau."
Nghe câu nói này, lực đạo Vu Thanh kéo lấy tay anh càng thêm nặng, mặt đầy cảnh giác:
"Anh muốn nói gì? Tôi không thể nghe sao?"
Ôn Tử Tân nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Không thể."
Vu Thanh: "......"
Theo sau, cô bất mãn rầm rì một tiếng, quay đầu liền đi xuống.
Nhìn thấy cô đi đến giữa cầu thang lầu 4, Ôn Tử Tân mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Hướng Cảnh Thời, chỉ nói một câu.
Thanh âm ép rất thấp, như sợ bị Vu Thanh còn chưa đi xa nghe thấy, ngữ điệu lãnh ngạnh, mang theo một tia cảnh cáo, làm người không rét mà run.
"Không cần quấn lấy Vu Thanh."
Nói xong, anh lập tức xoay người chạy xuống, đuổi kịp tốc độ của Vu Thanh, muốn dắt lấy tay cô, lại bị cô dùng sức ném ra, chỉ có thể vô cùng đáng thương đi phía sau cô.
Chỉ chừa Hướng Cảnh Thời tại chỗ dại ra nửa ngày, rốt cuộc cũng có phản ứng, nháy mắt lửa giận dâng lên khiến cậu ta hoàn toàn không có dục vọng ra cửa đổ rác, cậu ta nhịn không được rống giận tại chỗ một tiếng, nguyên dãy đèn tầng này sáng lên.
Mẹ nó, tiện nhân này căn bản biết cậu ta thích chính là chị Thanh Thanh!
Người bên trong bởi vì động tĩnh của anh ta mà bước ra khỏi phòng, bởi vì gương mặt gầy mà có chút ao hãm trông có chút yếu ớt, nhưng vẫn nở nụ cười xán lạn, thoạt nhìn cũng sáng sủa không ít:
"Có sao không?"
Hướng Cảnh Thời nhìn anh ta một cái, cái gì cũng chưa nói, yên lặng nhặt kẹo mút trên mặt đất ném vào túi đựng rác đặt ở cửa.
Sau đó cậu ta một phen đẩy Lương Triệt, đi vào nhà.
Lương Triệt nhướng mày, đuổi kịp bước chân cậu ta.
Hướng Cảnh Thời ngồi ở trên sô pha nhìn Lương Triệt, một tay ôm gối trên sô pha ném vào trên người anh ta, nghẹn khuất nói:
"Chị cậu có bạn trai, sao cậu không nói cho tôi?!"
Lời này vừa ra, hai tròng mắt Lương Triệt trầm xuống, nhưng nụ cười vẫn không tắt, ngay cả ngữ khí một tia vô thố đều không có:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!