"A, không xong, phòng nguyên liệu cháy rồi, máu chữa cháy." Cuối cùng
trong phòng bếp đã có người phát hiện lửa lớn cháy hừng hực, sợ hãi kêu
lên, cầm chậu nước chạy về phía phòng nguyên liệu, những người khác nhìn thấy cũng rối rít cầm thùng chậu tiến tới hỗ trợ.
Phòng bếp rốt
cuộc trống không, bóng dáng nàng như quỷ mị lách mình mà vào, gió thổi
qua trong nháy mắt, lồng hấp đã bị mở ra, thuốc bột trong tay kia rắc
lên não tuyết ly, mùi thơm đậm đặc biến mất ngay lập tức.
Trùng
cổ trong cơ thể làm cho người ta nổi điên dần lắng xuống, vẻ giận dữ
dâng cao trong mắt nàng, lấy củi đang cháy trong lò ném về phía vạc dầu
và vò rượu, hỏa hoạn đầy trời phóng lên cao, nàng lạnh lùng nhìn ngọn
lửa bốc lên cuốn sạch phòng ốc, thừa dịp khói đặc cuồn cuộn, mang theo
hầu bàn tiểu Thất quay lại múc nước phi thân rời đi.
"Gia, ngài
ăn một chút đi." Đức Quý nhìn Quân Hạo Thiên tinh thần chán nản đang
ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn hồ Nguyệt Nha, vẻ mặt đau khổ cầu khẩn.
Kể từ sau ngày bị thương tỉnh lại, Hoàng thượng cứ không ăn không uống,
mắt thấy cả người tiều tụy không thôi gầy một vòng, trong lòng Đức Quý
lo lắng không thôi.
Đức Quý nhìn dáng vẻ vẫn thờ ơ của Hoàng
thượng, cắn răng thấp giọng nói, "Gia, cho dù ngài không vì mình cũng
phải vì Hà Nhi cô nương ngẫm lại đúng không, nếu ngài để thân thể suy
sụp rồi, đến lúc đó Hà Nhi cô nương trở lại gặp sẽ tức giận đau lòng,
ngài nhẫn tâm nhìn nàng vì ngài mà tức giận đau lòng sau?"
"Trở về?" Trong giọng nói của Quân Hạo Thiên mang theo chua xót khó diễn tả bằng lời, "Nàng sẽ còn trở về sao?"
Mũi Đức Quý đau xót ra sức gật đầu, "Gia, Hà Nhi cô nương yêu ngài sâu như
vậy chắc chắn sẽ trở lại, lúc trước nàng không trở về cùng gia, nhất
định vì tức gia mấy năm nay chưa từng tìm được nàng, đợi nàng hết giận,
nàng chắc chắn sẽ trở về cùng gia."
"Thật không?" Trong mắt Quân Hạo Thiên dần sinh ra hy vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!