Chương 36: Gian Trá Giảo Hoạt

Các chủ Minh Nguyệt

các vô cùng không dễ dàng gì tìm ra được chỗ tối ngây ngô, nhìn đèn đóm

sáng trong như vậy, trong lòng cũng buồn rầu không thôi, ngọn đèn sáng

rỡ như thế, nàng làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay

lẻn vào trong phòng Quân Dập Hàn?

Huống chi, nàng còn không biết rốt cuộc hắn ở trong phòng nào trong hơn trăm phòng nối tiếp nhau của chùa!

Khi nàng vô cùng hết đường xoay xở, bóng dáng Bạch Ưng rơi vào đáy mắt, nàng nhướn mày lặng lẽ đi theo.

Bạch Ưng giống như không hề phát giác ra nàng theo dõi, "Mang theo" nàng

quẹo trái quẹo phải dừng bước bên ngoài một sương phòng nơi tĩnh lặng,

giơ tay lên về phía hộ vệ lục soát cách đó không xa nói, "Tới nơi khác

lục soát, gần đây Vương gia bị nhiễm phong hàn cần nghỉ ngơi, không nên

quấy rầy đến ngài."

"Vâng." Hộ vệ lập tức rời đi, mà Bạch Ưng quay đầu nhìn coi bốn phía, sau khi xác định không có ai cũng cất bước rời đi.

Bị phong hàn?

Bị phong hàn còn tới đây chạy loạn, thật sự là nhịp điệu tìm đường chết, nhưng nàng thích nhịp điệu này.

Đợi sau khi thấy Bạch Ưng biến mất hình bóng, lúc này nàng mới đi tới trước cửa phòng Quân Dập Hàn, nghiêng tai lắng nghe thấy bên trong không có

bất cứ động tĩnh gì, lúc này động tác của nàng mới vô cùng nhẹ nhàng đẩy cửa lắc mình mà vào, mượn ánh sáng ngoài mái hiên gia tăng thêm dò xét trong phòng, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sao

trang trí trong phòng hình như hơi quen mắt... Giường êm bên cửa sổ...

Gian phòng của nàng?

Mà giờ phút này, trên giường êm đang có một

người mặt hướng vào trong nghiêng người mà nằm, tóc đen như nước chảy

buông phủ lên đầu vai và trên giường, thân thể cao ráo không đắp chăn mà để nguyên quần áo nằm, thân hình lồi lõm phập phồng phác họa độ cong

cực đẹp, dưới ánh trăng mông lung làm cho người ta nghĩ lung tung.

Là người bệnh sắp chết, đêm xuân lạnh lại ngủ mà không đắp chăn?

Nhịp điệu tìm đường chết này... Nàng rất ưa thích.

Nàng đi tới bên cạnh giường êm, cách khoảng ba bước dừng lại, hắn không nhúc nhích, tiến gần một bước nữa hắn vẫn không nhúc nhích, nàng lại tiến

gần thêm một bước nữa... Giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở sâu

cạn đều đều của hắn... Chỉ cần thêm một bước, nàng sẽ có thể...

Nhưng một bước này nàng lại do dự, hắn đưa lưng về phía nàng, nàng cũng không rõ ràng rốt cuộc là hắn ngủ thật hay giả ngủ,

huống chi hắn quanh năm ở địa vị cao, vả lại mang binh chinh chiến,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!