"Đợi chút, ngươi gọi Thanh Ca qua đây."
"Vâng."
Nàng đứng dậy bước đi thong thả đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngước mắt
nhìn sao đầy trời đêm, hồi tưởng lại đã tới thời không này hơn một ngàn
ngày lẫn đêm, vẫn cảm giác như là một giấc mộng chưa tỉnh, nhưng nếu đây thật sự là mộng, nàng cũng tình nguyện không cần tỉnh lại, không phải
tất cả nơi này để cho nàng nhớ nhung đến cỡ nào, mà nàng không cách nào
đối mặt với kết cục tàn nhẫn sau khi tỉnh lại.
"Tham kiến các
chủ, không biết các chủ gọi Thanh Ca đến có gì dặn dò?" Giọng lành lạnh
theo thói quen của Thanh Ca vang lên sau lưng nàng.
Nàng thu hồi
đau thương dâng lên nơi đáy lòng, khoảnh khắc khi xoay người, mờ mịt
trong mắt đã khôi phục như cũ, vẫn là trong lười biếng lộ ra ba phần mỏi mệt, "Ngươi sinh ra ở Miêu Cương, có biết não tuyết ly nào sinh ra cổ
thèm ăn?"
"Cổ thèm ăn?" Chân mày Thanh Ca hơi níu, "Khi còn bé
đúng là Thanh Ca có lần vô tình từng nghe thấy nhóm Tộc trưởng đề cập
tới, cổ thèm ăn này cực kỳ hiếm thấy, không phải bởi vì khó bắt tuyết
ly, mà cổ này cực kỳ khó có thể chia lìa não tuyết ly, bình thường tuyết ly chết thì cổ chết. Ngay cả may mắn tách cổ và não tuyết ly ra, cổ này cũng sống không lâu, trừ phi có máu trinh mới mẻ nuôi dưỡng."
"Nếu trúng cổ thèm ăn này có thể có biện pháp giải?" Trong giọng nói của nàng nhàn nhạt như hỏi nhưng không để ý.
"Không có biện pháp giải." Thanh Ca lắc đầu, "Nếu cổ thèm ăn trong người trúng cổ không bị gọi tỉnh, cả đời đều không khác gì người thường, nhưng một
khi nó bị gọi tỉnh, người trúng cổ sẽ bị cổ thèm ăn khống chế hút máu
trinh mà sống, càng về sau thời kỳ hút càng nhiều, đến cuối cùng khi máu này không thỏa mãn được nó thì nói rõ nó đã đầy đủ lớn mạnh, lúc này nó sẽ ăn lục phủ ngũ tạng ký chủ rồi phá thân thể mà ra."
"Chẳng lẽ người trúng cổ đều không chạy trốn được số mệnh bị tuyên cáo?" Mặc dù
trong sách cổ có ghi lại đơn giản, nhưng trong những năm cuối cùng của
cuộc sống phải ăn thức ăn mặn như vậy, chết trong trạng thái như thế,
nàng vẫn cảm thấy hơi không tiếp nhận được.
Thanh Ca ngẫm nghĩ
một chút, sắc mặt lạnh như sương thu nổi lên một chút ảm đạm, hơi không
quá chắc chắn nói, "Có lẽ có một người như vậy."
"Ai?" Nàng vốn không cam lòng, không ôm hy vọng thuận miệng hỏi, không ngờ thật sự có người như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!