Chương 29: Cấp Tốc Về Cung

"Không." Ôn Noãn

cười cười, trong mắt mang theo thói quen lười biếng, "Đời này cho dù còn sống hay đã chết, là người hay quỷ, ta..." Nàng khẽ dừng lại, giọng nói kiên định, "Không thuộc về bất kỳ kẻ nào."

"Nàng!" Quân Hạo

Thiên bị lời của nàng hoàn toàn chọc giận, vẻ mặt vừa định phát tác,

nhịp tim dao động nhiều lần bỗng nhiên dừng lại, vị trí sát lồng ngực

hắn truyền tới nhịp tim vững vàng, da thịt bên tai hắn cũng kề với nhiệt độ ấm áp của nàng, bên cổ nàng hô hấp nhè nhẹ ấm áp... Chi tiết vừa rồi do hắn khiếp sợ và điên cuồng đã không lưu ý, giờ phút này theo tiết

tấu nhịp đập trái tim phụ họa rót vào trong giác quan của hắn.

Nàng không chết, Hà Nhi nàng không chết, nàng còn sống tốt!

Quân Hạo Thiên giống như buồn cười lại không cười nổi, muốn nói cái gì nhưng cổ họng lại giống như bị mắc kẹt, cuối cùng hắn chỉ có thể ôm người

trong ngực chặt hơn, vây hãm nàng sâu hơn trong ngực mình, hận không thể dung nhập nàng vào xương thịt của mình, cũng không cần tách ra

"Doãn Thiên, buông tay." Ôn Noãn khẽ nhíu mày, sở dĩ nàng không đẩy ra, chẳng qua muốn "Nàng" từ giã xong xuôi với hắn mà thôi, nhưng hiện giờ Quân

Hạo Thiên vây nàng trong ngực như vậy, để cho nàng rất ghét.

"Không buông." Quân Họ Thiên vùi mặt trên vai nàng hít sâu một cái, mùi thơm

thoang thoảng từ chóp mũi chui vào die end anl eeq uyd onn phổi của

hắn, ngay cả trái tim cũng run rẩy lên theo.

Ba năm, ròng rã ba

năm, thời gian, hơn một ngàn cả ngày lẫn đêm, hắn rất muốn chân thật ôm

nàng vào trong ngực, nhưng mỗi khi tỉnh lại sau giấc mộng nửa đêm, hắn

mở mắt nhìn vào bóng đêm vô tận, lại càng thêm rõ ràng nàng sẽ không trở về nữa. Vậy mà hôm nay hắn thật vất vả ôm nàng vào trong ngực, nhớ

nhung khắc cốt kia hận không thể dung nhập nàng vào xương máu của hắn,

sao hắn lại có thể buông nàng ra!

Cuối cùng hắn tìm được về

giọng nói của mình, tuyên bố mang theo không cho phản bác: "Không buông, cả đời này ta sẽ không buông nàng ra nữa."

Ôn Noãn lười phải nói nhảm với hắn, đưa tay vỗ vai hắn một cái, giọng nói bình tĩnh: "Ngươi

ngẩng đầu lên nhìn ta, ta có lời muốn nói với ngươi."

Quân Hạo

Thiên vẫn ôm chặt nàng không buông, nhưng ngẩng đầu lên như nàng nói,

tròng mắt bao hàm thâm tình nhớ nhung tràn đầy mong đợi nhìn nàng.

Khóe môi Ôn Noãn khẽ vểnh lên, đưa tay khẽ mơn trớn mặt mũi thon gọn, gò má

tuấn mỹ, lại dời xuống đôi môi đỏ tươi cực kỳ hấp dẫn cuối cùng khi hắn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!