Editor: Hải Đường
Cậu thích cái gì?
- --
"Bạn học nhỏ, đang nghĩ gì, mau tỉnh táo lại!" Phó Tuyết Lê cắt ngang ngơ ngác của Hứa U.
Cô a một tiếng, ánh mắt từ bình nước dời đi, hồi phục lại tinh thần sau khi mất tập trung, ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy?"
"À." Phó Tuyết Lê bảo cô nhìn lên bảng, "Cô nói thảo luận nhóm, bàn trước và bàn sau là một tổ."
Cái gì.
Giáo viên vừa mới nói gì đó nhưng cô căn bản là không nghe thấy...
Hứa U ngẩng đầu, nhìn lên bảng đen thấy một dòng phấn trắng ở giữa:
Viết ra 5 điều mà bạn thích nhất bằng tiếng Anh, sau đó đọc cho cả lớp nghe.
Phó Tuyết Lê thấy Hứa U vẫn bất động, quay đầu thúc giục cô: "Thân ái, nhanh lên, tụi tớ cần cậu, bà cô này cực thích gọi nhóm chúng ta."
Cô giáo lấy nước ở bên ngoài lớp học, vừa vặn tiến vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Các em phải tranh thủ thời gian để làm, còn 10 phút."
Thân thể Hứa U chấn động, không kịp nghĩ nhiều, cầm bút chì và giấy để viết.
Hai nam sinh phía sau đang nói chuyện phiếm, không hẹn mà cùng dừng lại, tầm mắt chuyển tới Hứa U.
Cô hơi cúi đầu, mắt chỉ nhìn giấy nháp, cầm bút, điều chỉnh lại tâm trạng đang nổi sóng của mình rồi nhỏ giọng nói: "Các cậu nói đi, tớ dịch."
Trong phòng học, ai nấy đều mồm năm miệng mười náo nhiệt nói chuyện, nhưng chỗ bọn họ lại an tĩnh lạ thường.
Phó Tuyết Lê trả lời xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện không khí có chút kì lạ.
"Sao vậy?" Cô không thể hiểu được.
"Ặc..." Tống Nhất Phàm im lặng một chút, "Không biết."
Thật ra là vì anh em tốt của cậu vừa mới chọc ghẹo bạn học nhỏ nên trong lòng có chút chột dạ.
Về phần Tạ Từ, vì lí do gì mà không nói lời nào... Cậu cũng không biết.
Qua vài giây.
Ngón tay Hứa U khẽ cong lên, vô thức trượt trên tờ giấy. Bên tai vang lên tiếng của Tống Nhất Phàm, "Sao không ai nói gì hết vậy, không nói thì tớ nói trước, cho tớ một giây suy nghĩ đã."
Nói xong, cậu nhíu mày nghiêng đầu nhìn trời, làm ra vẻ đang suy nghĩ khổ lao.
"Cậu lẹ lên." Phó Tuyết Lê một tay chống cằm, chán đến chết nói: "Cậu thì cần gì phải nghĩ, người nông cạn như cậu, ngoại trừ việc ăn và ngủ thì còn làm gì?"
"Này, đại Lê tử, cậu không thể nói mình như vậy chứ, tớ chính là một người đàn ông sâu sắc và có chí lớn."
Phó Tuyết Lê vo một nắm giấy, ra sức nhắm vào người Tông Nhất Phàm mà ném: "Ông đây không thích biệt hiệu "đại Lê tử" này, đã nói là không được gọi như vậy nữa mà, cậu có nghe hiểu tiếng người không vậy?"
"Còn nữa." Cô ngồi chéo với Tống Nhất Phàm, làm bộ muốn đứng dậy đánh cậu, "Trừ bỏ đám nữ sinh ngu ngốc kia, thứ sâu sắc mà cậu nói, tôi nhìn không ra."
Tống Nhất Phàm ưỡn ngược, lời lẽ chính đáng nói: "Gì chứ, tớ ngoài thành tích học tập có chút kém thì..."
"Đợi lát nữa, không phải là điểm có chút kém không thôi, mà sẽ là kém muốn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!