Chơi vui sao?
Edit: Qing Yun
Đi dọc theo vỉa hè.
Đêm 30 vừa đi qua, thời tiết rất lạnh, trên đường không có mấy người, các cửa hàng lớn bé ven đường đều đóng cửa. Hứa U đi vòng qua mấy con phố, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế ven đường.
Một con mèo hoang chạy qua lùm cây thấp bên cạnh, mèo kêu meo meo.
- -
Tạ Từ cầm di động, không biết ai gọi tới.
"Làm sao vậy... Từ ca không ôm đi, em gái còn đang chờ kìa."
Có người vẫn không thức thời, cười thúc giục hai câu.
"
---- Ôm mẹ mày, cút!"
Tạ Từ ném điện thoại, đột nhiên phát hỏa khiến tất cả mọi người chung quanh hoảng sợ.
"...."
Sắc mặt cậu cực kém, khiến cho mấy người xem náo nhiệt không dám nói nữa, sợ chạm phải ngòi nổ, đâm phải họng súng.
Tống Nhất Phàm ngồi ngơ ngác một hồi mới hậu tri hậu giác nói: "Đúng rồi, Hứa U đâu?"
Tên này vừa nói ra liền nhìn thấy sắc mặt Tạ Từ trầm hơn vài phần.
Tống Nhất Phàm lập tức câm miệng.
Đệt.
Thật là hù chết người, không phải cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi sao...
Vì thế mọi người lập tức hiểu ra, thì ra là bạn gái ghen dận dỗi. Nhưng vẫn có người cảm thấy khinh thường, bởi vì trong mắt bọn họ, Hứa U không khác gì Khâu Thanh Thanh. Dù sao mấy cô nàng này luôn thích làm mình làm mẩy, Tạ Từ luôn bị làm cho mất hết kiên nhẫn. Lúc trước không phải cũng thế này sao.
Cho nên đương nhiên bọn họ cho rằng Tạ Từ tức giận là vì Hứa U nhăn mặt không vui.
"Sẽ không... Là bởi vì..." Đặng Dĩnh cắn môi, cụp mắt xuống, dáng vẻ có chút không tự nhiên.
Tạ Từ đảo mắt qua, lập tức có người ôm vai Đặng Dĩnh, nhỏ giọng an ủi, "Không sao cả, không liên quan gì đến cậu, là bạn gái Từ ca tự làm to chuyện..."
Đặng Dĩnh giống như rất sốt ruột, "Đừng nói như vậy, chị Hứa U học giỏi, lại ở lớp Hỏa Tiễn, không muốn chơi với chúng ta cũng là bình thường."
Nói xong cô ta liếc nhìn Tạ Từ một cái, phát hiện Tạ Từ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cậu không gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta như vậy.
Không hiểu sao khiến người hoảng hốt.
"Anh... Anh đừng vì chi Hứa U mà tức giận."
Đặng Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi.
Tạ Từ vẫn luôn cụp mắt, nghe xong lời này lại chuyển tầm mắt lên người cô ta. Cậu hỏi: "Cô là ai?"
Đặng Dĩnh xiết chặt mười ngón tay, đỏ ửng trên mặt lui đi, trở nên tái nhợt vô cùng. Cô ta còn ngây người thì lại nghe được thanh âm không kiên nhẫn của cậu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!