Edit: Qing Yun
"Nhìn cái gì mà ngẩn người vậy, làm tớ cũng muốn nhìn!"
Trịnh Hiểu Lâm nghiêng người qua.
Đột nhiên xuất hiện như vậy, dọa Hứa U giật mình.
Cô nóng mặt, một tay chống trán, vo tròn mảnh giấy nhỏ nắm chặt trong tay.
"Cái thì vậy, thần thần bí bí."
"Không có gì..."
Hứa U lật sách, lại dùng tay đè lên, cúi đầu không nói nữa, nhìn giống như đang che dấu gì đó.
Bởi vì buổi chiều muốn kiểm tra sức khỏe nên buổi sáng chỉ học một tiết.
Hứa U về nhà ăn cơm trưa, vừa mở cửa liền phát hiện không khí có chút không thích hợp.
Trong phòng an tĩnh quỷ dị.
Trần Tú Vân ngồi đó, hồng đỏ hồng, cúi đầu không nói một lời. Bố Hứa cũng nhíu mày, ngồi một bên gọi điện thoại.
"Bố... mẹ?" Tâm Hứa U trầm xuống, đổi giày chạy chậm qua, cặp sách cũng chưa kịp bỏ.
Trần Tú Vân ngẩng đầu nhìn Hứa U, há mồm muốn nói chuyện, một chữ còn chưa nói ra nước mắt đã rơi xuống trước.
"Mẹ? Mẹ làm sao vậy?!"
Hứa U sợ, quỳ trước mặt bà, nâng tay gạt nước mắt cho bà: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ đừng khóc..."
Bên kia, ba Hứa tắt điện thoại, nặng nề thở dài, "Bên bệnh viện nói còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, người gây tai nạn bỏ trốn."
Sinh mệnh nguy hiểm...... Người gây tai nạn bỏ trốn....
Hứa U nôn nóng ngửa đầu hỏi, "Bố, rốt cuộc làm sao vậy?"
Trần Tú Vân đầy bụng tâm sự, lắc đầu, dăm ba câu đơn giản nói: "Bà ngoại con.... buổi sáng bà ra ngoài mua đồ ăn, bị một cái xe đụng phải, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện....."
Nói đứt quãng, lại nghẹn ngào.
Hứa U ngơ ngác, cho rằng chính mình nghe lầm, đại não trống rỗng.
Phản ứng hồi lâu.
".... Con có thể trở về xem bà không?"
Bố Hứa yên lặng rút một điếu thuốc ra hút, lặng im một đoạn thời gian, nói: "Con đi thì làm được gì, cứ ở lại học đi, trẻ con không cần quan tâm đến chuyện này."
"Không được... Chính là bà ngoại......."
"Nói con không cần quan tâm!" Bố Hứa hoàn toàn không muốn tiếp tục đề tài này.
Không nghĩ tới những lời này làm Trần Tú Vân đột nhiên bùng nổ, giọng căm hận nói:
"Không quan tâm, không quan tâm! Bố tôi đã chết nhiều năm như vậy, có phải anh vẫn còn hận không, bây giờ mẹ tôi như vậy......" Bà chỉ nói đến đây thì không nói được nữa, che mặt nhỏ giọng nức nở.
- -
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!