Edit: Qing Yun
Bố mẹ cô gái kia cũng ngẩn ra, lời nói quả trách nghẹn ở trong cổ họng.
Cốt truyện xoay ngược nhanh như vậy, cái này thật làm người bất ngờ.
"Cô gái nhỏ, cháu xác định lúc ấy cháu ở bên Tạ Từ?"
Có người đặt câu hỏi, thanh âm nghiêm túc, "Này không phải đùa giỡn."
"Cháu xác định... khụ... khụ." Sắc mặt Hứa U tái nhợt, tay nắm thành quyền đặt bên môi ho nhẹ hai tiếng.
Cô ho một tiếng, vai nhỏ gầy run run, tóc đuôi ngựa sau đầu cũng rung theo.
Tạ Từ cao hơn Hứa U một cái đầu, cậu và cô đứng gần nhau, theo bản năng muốn đỡ tay cô. Cánh tay vừa giơ ra, đã bị bố mình hung hăng trừng.
Cậu ngượng ngùng thu tay lại.
Tạ Đông Vân cuối cùng cũng giãn cặp mày nhăn chặt nãy giờ.
Ông lấy di động, không biết gọi cho ai, đối phương vừa nghe ông đã lập tức nói: "Điều tra rõ cho tôi băng ghi hình của bãi đỗ xe ở quảng trường Chính Đại vào buổi chiều ngày 17 tháng 10."
"...."
"Cái gì??!" Tạ Đông Vân đứng lên từ sô pha, bước nhanh ra ngoài hành lang.
Mọi người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Yên lặng một hồi, mẹ của cô gái bắt đầu chất vấn Hứa U, "Chẳng lẽ mày nói cái gì thì là cái đó, lấy chứng cứ ra trước, con gái tôi sao lại có số khổ như vậy, gặp phải loại chuyện như thế này..."
Nói xong, bà ta lại khóc lên.
Hứa U không nói gì cả, chủ nhiệm lớp bước ra hòa giải, "Nếu nói có ghi hình, mẹ Liễu Liễu đừng gấp, rốt cuộc có phải học sình trường chúng tôi làm hay không, bây giờ đang còn chưa rõ mọi chuyện."
Rốt cuộc việc thế này, làm lớn lên thì không tốt, giáo viên đều muốn giải quyết kiểu một điều nhịn chín điều lành.
Lại tranh luận một hồi, Tạ Đông Vân nói chuyện xong đi vào.
Đầu tiên ông nhìn thoáng qua Tạ Từ, sau đó trầm giọng nói: "Khoảng năm giờ 20 phút con trai tôi xuất hiện trong băng ghi hình ở trang máy, theo dõi đến 6 giờ mười lăm mới lái xe đến quảng trường, còn con gái bà xảy ra chuyện trong khoảng thời gian này, con trai tôi có đầy đủ chứng cứ vắng mặt..."
Câu nói này vừa nói ra, hơn phân nửa người ở đây nhẹ nhàng thở ra.
- -
Đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Hứa U đi phía trước, đôi mắt Tại Từ nhìn chằm chằm mặt đường, yên lặng đi cùng cô.
Sắp đến tháng 12, nhiệt độ giảm xuống. Cho dù ánh nắng buổi chiều tươi sáng nhưng khi gió thổi qua khuôn mặt thì vẫn cảm thấy đau.
Đi qua đài phun nước, cô dần đi chậm lại, nhìn cột nước đến xuất thần.
"Cái kia..."
Đột nhiên Tạ Từ lên tiếng làm Hứa U giật mình.
Cậu nghiêng đầu, cách cô rất gần.
"Cậu tránh ra đi." Hứa U muốn đẩy cậu ra.
Tạ Từ không nói chuyện, cũng không lui về phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, "Hôm nay sao cậu lại giúp tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!